Xuân Hạ Tương Phùng – Chương 1

Chương 1

Bạn thân bị phanh thây, sắp biến thành lệ quỷ.

Cô ấy xách theo phần t.h.i t.h.ể của mình, gõ cửa nhà tôi.

Bởi vì ấy biết, tôi là một phùng thi nhân. Khâu da thịt, trộm ký ức, cũng có thể tịnh hóa linh hồn.

1.

“Cốc… cốc… cốc!”

Nửa đêm, mười hai giờ, thời khắc âm khí nặng nhất trong ngày, tiếng gõ cửa dồn dập vỡ sự yên tĩnh của cả tòa nhà. Con mèo đen nằm dưới chân tôi, toàn thân lông dựng ngược lên, khẽ gầm gừ, chuyển sang trạng thái chiến đấu. Huyền miêu thông linh, tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nín thở, rón rén đi đến cửa.

Qua chuông cửa có hình, tôi thấy thân của mình, Tống Vận Vận. Đầu ấy cúi xuống, khuôn mặt khuất trong bóng tối, thoạt không khác gì bình thường, vầng hào quang trắng bệch bao quanh người lại là thứ chỉ người c.h.ế.t mới có.

Đầu tôi ong lên, mất khả năng suy nghĩ. Mới mấy ngày không gặp, đứa thân to xác của tôi đã đi đời rồi sao?

Mỗi lần Tống Vận Vận đến chỗ tôi, đều bấm mật mã vào thẳng, tôi đã ấy không ít lần về việc này.

Tôi cố kìm nén cảm , nghẹn ngào : “Con nhỏ này, lúc còn sống chẳng thấy cậu lễ phép thế, c.h.ế.t rồi lại biết gõ cửa à?”

Nghe tôi , Tống Vận Vận xuyên qua cửa, lao vào lòng tôi khóc nức nở.

“Đông Chí, tớ c.h.ế.t rồi hu hu hu, tớ c.h.ế.t thảm quá, tớ còn chưa kịp hẹn hò với trai đẹp nào cả!”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Cậu c.h.ế.t như thế nào?”

Tống Vận Vận khóc to hơn: “Trời ơi, tớ bị người ta phanh thây!”

Nghe thấy cách c.h.ế.t thảm khốc của ấy, tim tôi thắt lại: “Là tên trai cũ hay mượn tiền cậu à?”

“Không phải hắn, hắn ta mấy hôm trước bị bắt vì đánh bạc, không có cơ hội án… Ký ức cuối cùng của tớ dừng lại ở việc chạy bộ sau bữa tối, sau đó tớ không biết gì nữa.”

Tống Vận Vận ôm đầu cố gắng nhớ lại, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Có lẽ vì mất đi thân xác, tam hồn thất phách không ổn định, nên ký ức của ấy mới thiếu sót.

Phùng thi nhân việc với người chết, đương nhiên là có thể gặp hồn ma.

Tôi đưa tay vỗ lưng Tống Vận Vận, vừa thương ấy, vừa không khỏi cảnh báo: “Vận Vận, cậu c.h.ế.t oan uổng, trong lòng chắc chắn oán hận, biến thành lệ quỷ sẽ mất đi lý trí của con người, hơn nữa sẽ vĩnh viễn không siêu thoát, tốt nhất là cậu nên kiểm soát cảm của mình.”

Dưới chân Tống Vận Vận lờ mờ xuất hiện những làn khói đỏ, đây là biểu hiện trước khi hóa thành lệ quỷ.

Bản thân ấy cũng nhận ra điều bất thường, vội vàng nín khóc, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Tớ c.h.ế.t hai ngày mới nhận ra mình đã chết! Sau khi thấy phần t.h.i t.h.ể của mình, trong lòng tớ thực sự nảy sinh ra một loại xung muốn g.i.ế.c sạch tất cả mọi người. Lúc đó tớ rất sợ, tớ nhớ ông Từ đã dạy cậu cách đối phó với hồn ma, cậu lại biết khâu xác, nên tớ vội vàng đến tìm cậu!”

Nói rồi, ấy đưa cho tôi thứ mà ấy vẫn luôn cầm trên tay.

Tôi kỹ, mới phát hiện ra đó là nửa bàn tay của ấy.

May mà đồ trong tay hồn ma, camera giám sát và mắt thường của người bình thường đều không thấy, nếu không giữa đêm thế này, chắc chắn sẽ dọa c.h.ế.t không ít người.

Tống Vận Vận ngượng ngùng: “Tớ định mang tất cả về… không ngờ sau khi biến thành hồn ma, sức lực lại yếu như , tớ chỉ có thể kéo ra một mảnh từ bao tải. Cậu xem, vỡ nát thế này còn khâu không?”

Tôi nghẹn lời, tâm trạng phức tạp: “Bạn tôi ơi, cậu về là tốt rồi, đừng hoại hiện trường nữa!”

Tống Vận Vận ngây người tôi.

“Ờ… bây giờ phải sao?”

Đương nhiên là mang trả lại chỗ cũ!

2.

Tống Vận Vận là trẻ mồ côi, lớn lên trong nhi viện. Cô ấy từng là cùng bàn với tôi hồi cấp hai. Từ đó về sau, chúng tôi trở thành người duy nhất của nhau. Tống Vận Vận tính hoạt bát cởi mở, các mối quan hệ xã hội đơn giản. Ngoài tên khốn nạn ấy mới quen chưa một tháng, cả tôi và ấy đều không thể nghĩ ra còn ai có thể ra tay tàn nhẫn như .

Chuyện chuyên môn, vẫn phải tìm người chuyên môn để . Với suy nghĩ đó, sau khi Tống Vận Vận đặt bàn tay vừa nhặt về lại chỗ cũ, tôi lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát việc rất hiệu quả, tôi đợi ở bờ sông khoảng mười phút, họ lái xe cảnh sát đến hiện trường. Khả năng phản trinh sát của hung thủ rất mạnh, thủ đoạn án cũng rất tinh vi. Hắn ta p.h.â.n x.á.c xong, cho vào bao tải, cố buộc thêm đá nặng, rồi thả xuống đáy sông ở đoạn vắng người qua lại. Nếu không phải tàu thuyền qua lại vô móc túi lên bờ, trong trường hợp không có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ dựa vào lời khai một phía của tôi, e rằng cảnh sát sẽ không tin, cũng sẽ không phát hiện ra Tống Vận Vận bị sát .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...