5
Sau khi cha của Bùi Nhiên Kinh qua đời, hai đứa con thừa kế khối tài sản khổng lồ như hai miếng thịt béo, ai cũng muốn cắn một miếng.
Số tiền ấy, ngoài Bùi Nhiên Kinh ra, không ai vào.
Người ruột của Bùi Nhiên Kinh nảy sinh ý đồ xấu, từ nước ngoài quay về tìm ta, ép phải đi theo ông ta.
Không đi?
Vậy thì chặt tay tôi trước, rồi chặt chân tôi sau.
Tối hôm đó, Bùi Nhiên Kinh hỏi tôi rằng tôi có nhớ không.
Thật ra biết tôi là đứa ương ngạnh, biết nếu không có , tôi chắc chắn sẽ không tự chăm sóc nổi bản thân.
Nhưng chẳng còn cách nào cả.
Một người không nơi nương tựa như , sao có thể bảo vệ một đứa em yếu ớt như tôi?
Dưới tòa nhà sắp đổ, cả và tôi chỉ như hai miếng pho mát trong mắt lũ chuột.
Ngay cả phản kháng còn không , thì bảo vệ tôi thế nào đây?
Trước khi rời đi, thực ra còn đến tìm Trình Văn.
Nói với hắn rằng, nếu thật sự tôi, thì hãy đối xử tốt với tôi.
Bùi Nhiên Kinh đã hối hận.
Anh quá ngốc.
Làm sao có thể trông mong một người xa lạ, không máu mủ ruột thịt gì, lại có thể tôi vô điều kiện như đã từng?
Suốt tám năm ở nước ngoài,
Bùi Nhiên Kinh nhẫn nhục chịu đựng, từng bước lật đổ người ruột của mình.
Sau khi tên đó nhảy cầu tự vẫn, tiếp quản công ty, trở thành kẻ cầm quyền thế hệ mới – một nhân vật máu mặt, quyền lực và tàn nhẫn.
Mọi chuyện đã an bài, cuối cùng cũng có thể quay về tìm tôi.
Nhưng thứ đón chờ , lại là tin tôi – người từng đến sống chết – bị chính người đó đẩy vào ngục giam.
Ngày về nước, cũng chính là ngày tôi mãn hạn tù.
Tám năm không ở bên.
Tôi rời xa , sống thật sự rất thảm.
6
Hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa mới tỉnh.
Bùi Nhiên Kinh đã nấu xong cơm, thấy tôi dậy, còn bóp sẵn kem đánh răng cho tôi.
“Rửa mặt xong thì ăn cơm.”
Mọi thứ mờ mờ ảo ảo, đến mức khiến tôi tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trong không khí thoang thoảng mùi cơm canh quen thuộc, TV đang phát bản tin buổi trưa, tiếng nước chảy róc rách vang lên từ vòi rửa.
Tôi lặng lẽ mình trong gương, giữa lúc héo mòn tàn úa, lại thấy một chút sinh khí le lói.
Trên bàn ăn, Bùi Nhiên Kinh gỡ xương cá cho tôi, vừa vừa hỏi:
“Sau này em định thế nào?”
Tôi nghĩ một lúc.
Nghĩ không ra.
Từng vào tù, đời tôi coi như đã tan nát phân nửa.
Bằng cấp không còn giá trị, năng lực cũng chẳng có chỗ dùng.
Tôi sống, chỉ đơn giản vì chưa chết mà thôi.
“Không biết.”
Bùi Nhiên Kinh im lặng vài giây:
“Không sao. Sau này có ở đây, không ai có thể ức hiếp em.”
“Bất kể em muốn lột da hay róc xương hai đứa cặn bã đó, chỉ cần em vui, đều gánh hết cho em.”
Tôi cợt:
“Anh là xã hội đen hả?”
Ánh mắt ta bỗng trở nên nghiêm túc:
“Anh là trai em.”
Vì là trai.
Nên có thể mọi thứ vì em .
Trình Văn bị Bùi Nhiên Kinh đánh cho tàn phế.
Khi quẳng ta ở cổng nhà, người nhà họ Trình thấy con mình bị tra tấn đến thảm không ra người, chỉ biết ngã quỵ xuống đất mà khóc lóc thảm thiết.
Bùi Nhiên Kinh dửng dưng đứng cảnh tượng ấy, để lại một câu dằn mặt:
“Các người dám với em tôi, chuyện này chưa xong đâu.”
Thời thế đã khác.
Bùi Nhiên Kinh không còn là thằng nhóc đơn độc không chốn nương thân năm xưa nữa. Địa vị hiện giờ của ta không ai có thể lay chuyển.
Dù có hận, thì họ gì?
Giống như tôi năm đó, cho dù hận đến mấy, cũng chẳng có khả năng phản kháng.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Trình Văn phát điên, đòi gặp tôi bằng .
Không rõ họ tìm ra tôi bằng cách nào.
Người phụ nữ từng hống hách ra lệnh cho tôi – phu nhân nhà họ Trình – giờ đây khóc lóc cầu xin tôi đi gặp ta một lần.
“Nó không chịu ăn, cũng không hợp tác điều trị. Nó chỉ muốn gặp một lần. Coi như tôi van xin , đi thăm nó đi…”
Bùi Nhiên Kinh không hề biết họ đã tìm đến tôi.
Tôi lạnh nhạt người phụ nữ giờ đây đã tiều tụy đến thảm thương.
Biến cố bất ngờ đã bẻ gãy sự kiêu ngạo của bà ta.
Tôi không còn là đứa con mồ côi không ai chống lưng, bà ta cũng không còn dám bắt nạt tôi như trước.
Tôi đồng ý đi gặp hắn, đương nhiên không phải vì còn cảm, càng không phải vì lòng trắc ẩn.
Chỉ đơn giản là muốn tận mắt thấy kết cục thê thảm của hắn mà thôi.
Trình Văn bị đánh rất nặng.
Xương tay chân đều gãy, còn có nhiều vết thương ngoài da với mức độ khác nhau.
Cho dù sau này xương có lành lại, cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Khi tôi bước vào phòng bệnh, Trình Văn đột nhiên kích , giãy giụa muốn xuống giường.
Y tá phải giữ chặt ta lại, còn ánh mắt dữ dằn của ta vẫn dán chặt lên mặt tôi, ra sức muốn tiếp cận tôi.
Tôi lạnh lùng thở dài:
“Đừng loạn nữa.”
Anh ta nhanh chóng dịu lại.
Sau khi y tá rời đi, tôi đóng cửa lại, ngồi xuống bên giường ta.
Không nhịn bật .
“Nhìn thảm thế này, tôi thấy dễ chịu hẳn.”
Trình Văn không có biểu cảm gì, chỉ trơ mắt tôi như thể sắp chết đến nơi.
Một lúc sau, giọng khàn đặc của ta rặn ra ba từ:
“Xin lỗi em.”
Thế giới này có biết bao nhiêu kẻ đã lời xin lỗi với tôi. Tôi dựa vào đâu mà phải tha thứ hết?
“Chỉ thấy hơi tiếc thôi. Giá như bị cắt mất một chân hay một tay nữa, thì trông càng xứng đôi với Chu Tâm Tuyết.”
Tôi biết chắc mình rất độc ác.
Không sao, tôi cố ý đấy.
Đã bị đẩy vào tù ba năm, chẳng lẽ còn mong tôi hiền lành lương thiện?
Tôi cúi sát mặt ta:
“Trình Văn, lúc đẩy tôi vào tù, để người ta đánh tôi trong đó, có từng nghĩ đến hôm nay không?”
Lông mi ta khẽ run, ánh mắt chết lặng chợt lay đầy kích .
“Tôi không… không hề sai người… Tôi còn gửi tiền, gửi đồ đến cho em… Họ bảo em không muốn gặp tôi…”
Tôi ngẩn người.
Thực tế, tôi chưa từng nhận bất cứ món tiền hay bộ đồ nào, cũng không ai với tôi rằng Trình Văn từng đến tìm.
Nếu không phải ta sai người hành hạ tôi trong tù.
Vậy thì chỉ có thể là chủ ý của Chu Tâm Tuyết.
Dù sao, kẻ hận tôi nhất… cũng chỉ có ta.
Nhưng cho dù là Chu Tâm Tuyết , Trình Văn cũng không thể trốn trách.
Chính ta vì mặc cảm và yếu đuối mà dung túng Chu Tâm Tuyết tha hồ bộc lộ sự độc ác và tham lam, thế thì ta chính là nguồn gốc của mọi tai họa.
Trình Văn bật khóc, tiếng nấc nghẹn như tiếng khóc tang nhẹ nhàng rền rĩ.
“Tôi có lỗi với em, cũng có lỗi với trai em…”
“Tôi từng hứa với ấy sẽ chăm sóc em thật tốt…”
Những lời hối hận kiểu này thì ra có ích gì?
Anh ta chẳng qua là sợ gánh nặng trong lòng mình lại nặng thêm một tầng, nên mới cố bù đắp bằng vài câu xin lỗi vô dụng ở đây.
“Lúc đó, Bùi Nhiên Kinh đã gì với ?”
Tôi chỉ muốn biết, khi ấy, lúc rời khỏi tôi, ấy đã đau đớn đến mức nào.
Có lẽ chỉ như , mới lấp đầy khoảng trống méo mó và u tối trong lòng tôi.
Chứng minh , Bùi Nhiên Kinh thật sự rất để tâm đến tôi.
Trình Văn tôi chằm chằm, nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt vô cảm.
Bỗng nhiên ta hỏi:
“Tảo Tảo, em từng thích ấy đúng không?”
Tim tôi nện một cái, rơi thẳng xuống đáy vực.
Tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát, ánh mắt ta càng thêm cảnh giác và sắc lẹm.
Anh ta không chút kiêng dè, thẳng tay bóc trần bí mật mà tôi chưa từng để ai biết.
“Bởi vì ấy là trai em. Vì thích chính trai mình là chuyện đi ngược luân thường đạo lý. Em không muốn để ấy bị người khác chỉ trỏ sau lưng, nên em chôn chặt cảm đó vào lòng.”
7
Tôi của những năm mười mấy tuổi, mới biết rung đầu đời.
Người đầu tiên tôi thích, chính là trai đã cùng tôi nương tựa suốt bao năm.
Chúng tôi là kẻ thù, là người thân, là em ruột.
Chỉ duy nhất… không thể là người .
Ánh mắt Bùi Nhiên Kinh tôi luôn trong trẻo, rõ ràng.
Anh chăm sóc tôi, bảo vệ tôi – chỉ vì tôi là em .
Khi nhận ra rằng, trai vĩnh viễn sẽ không thể em , tôi đã giấu kín cảm của mình, vờ như chưa từng thích .
Giả đến mức… ngay cả bản thân tôi cũng tin vào lời dối ấy.
Trình Văn phơi bày điều đó ra, giống như một thẩm phán lạnh lùng đọc bản án tuyên tôi có tội.
So với ba năm trước ngồi trong phiên tòa thật sự, lần này còn khiến tôi rúng hơn nhiều.
Sự im lặng của tôi chỉ đổi lại những giọt nước mắt ngày càng dữ dội từ Trình Văn.
Anh ta nấc nghẹn đến mức không thốt thành lời, cả người run rẩy.
Ống truyền trên mu bàn tay thấm đẫm máu đỏ vì dòng dịch chảy ngược.
Anh ta hỏi tôi:
“Tảo Tảo, em… từng không?”
Tôi không phải cầm thú.
Tôi sẽ không như ta – đem cảm của người khác ra để giỡn.
Thế nên, đã từng có một quãng thời gian rất dài, tôi thật lòng nghĩ đến việc cùng ta đi đến cuối đời.
“Anh có biết không? Sau khi ra tù, em chưa từng muốn tiếp tục sống nữa. Em vốn định mua một con dao, chết cả và Chu Tâm Tuyết, rồi tự sát.”
“Là Bùi Nhiên Kinh đã cứu em.”
“Anh ấy lại một lần nữa cứu em.”
Năm tôi mười bốn, mẹ và cha dượng qua đời, không bỏ rơi tôi.
Năm tôi mười tám, lựa chọn hy sinh bản thân để bảo vệ tôi.
Năm hai mươi sáu tuổi, khi tôi quyết định liều mạng kéo kẻ thù chết cùng, lại cứu tôi thêm lần nữa.
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, phía sau lưng, Trình Văn lớn tiếng gọi tôi lại:
“Tảo Tảo…”
“Anh trai em… Bùi Nhiên Kinh…”
…
Rời khỏi bệnh viện, bầu trời bên ngoài trong xanh đến lạ.
Đúng là một ngày đẹp trời.
Tôi đứng dưới bầu trời xanh thẳm, ngẩng đầu vài áng mây lững lờ trôi qua, chìm vào trầm tư.
Trình Văn , năm đó trước khi rời đi, Bùi Nhiên Kinh không chỉ dặn ta phải chăm sóc tôi.
Anh còn không cam lòng, lại phải thừa nhận, với Trình Văn:
“Anh thắng rồi. Tôi là trai ấy, cả đời này cũng chỉ có thể là trai.”
Trình Văn biết, Bùi Nhiên Kinh… đã lòng.
Nếu như năm đó, chúng tôi không cứ dè chừng, nhường nhịn nhau quá mức, thì và tôi – vốn dĩ chẳng phải là không có cơ hội.
Tôi nhớ lại ánh mắt Bùi Nhiên Kinh khi biết tôi sớm.
Đó không phải là ánh mắt thất vọng vì tôi không nên thân.
Mà là ánh mắt sợ hãi.
Sợ bị bỏ lại, sợ tôi rời đi, sợ tôi không còn đặt trong mắt nữa.
Anh sợ mất tôi… còn nhiều hơn cả tôi.
Thế , là trai tôi.
Anh không thể để tôi phải chịu đựng lời dị nghị của thiên hạ, không thể ngăn cản tôi theo đuổi hạnh phúc – nên cuối cùng, chọn cách buông tay.
Thế gian này, sao lại có người ngốc như chứ?
Mà người ngốc nghếch ấy, lại chỉ dành trọn duy nhất cho tôi.
8
Ngoài Trình Văn muốn gặp tôi, còn có một người khác cũng chủ hẹn gặp.
Ba năm không gặp, Chu Tâm Tuyết vẫn bao bọc kỹ lưỡng.
Nước da trắng trẻo, gương mặt tinh xảo, dáng vẻ xinh đẹp.
Đôi mắt long lanh cùng vẻ ngoài trẻ trung rực rỡ khiến ta trông như một con búp bê cao cấp trưng trong tủ kính.
Chỉ có điều khiến người ta tiếc nuối, là ngón trỏ tay trái của ta đã cụt mất một đoạn.
Nhưng ta hoàn toàn không hề che giấu khuyết điểm đó, thậm chí còn mang dáng vẻ tự hào, cố phô bày ra trước mắt người khác, như thể đó là một phần vinh quang vĩnh viễn của mình.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê.
Gặp lại lần nữa, ta vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ hoạt bát như ba năm trước, mỉm hỏi tôi:
“Cô Trì không chết trong tù, thật đáng tiếc quá.”
Tôi cũng :
“Chu tiểu thư đến giờ vẫn chưa gả cho Trình Văn, cũng thật đáng tiếc.”
Bạn thấy sao?