2
Vì cải tạo tốt, tôi ra tù trước ba tháng.
Ngày tôi vào trại, Trình Văn sẽ đếm từng ngày ở ngoài, đến ngày sẽ đến đón tôi.
Anh ta không thể không biết tôi giảm án.
Dù sao thì, ta là người luôn cho người theo dõi hình của tôi trong tù.
Thậm chí để báo thù thay Chu Tâm Tuyết, còn dặn người bên trong “chăm sóc” tôi chu đáo – ba ngày đánh một trận, còn từng tính chuyện đánh gãy tay tôi.
Sau này tôi phản kháng dữ quá, họ không dám đánh nữa.
Hôm nay Trình Văn không đến đón tôi, chỉ có thể là vì đang ở bên cạnh Chu Tâm Tuyết.
Thật đáng tiếc, tôi còn định, nếu ta thật sự tới đón.
Tôi sẽ nhân lúc ta lái xe mà cướp tay lái, đưa cả hai cùng chết, một lần là xong.
Giờ thì chắc phải đợi thêm một chút.
Nhưng người tôi đợi không phải Trình Văn.
Mà là một người thân cũ, đã rất lâu không gặp.
Chiếc Maybach màu đen hạ kính cửa xe, lộ ra khuôn mặt điển trai lạnh lùng, trưởng thành và sắc sảo.
Người trai đã biến mất nhiều năm – hôm nay, ngày tôi ra tù sau ba năm – lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi còn tưởng ta đã chết đâu đó ngoài kia rồi.
Tôi từng nghĩ vô số lần, nếu gặp lại sẽ ra sao.
Thế không ngờ, chẳng có chút cảm nào trỗi dậy, như thể tất cả chỉ là ảo giác của riêng tôi.
Cánh tay ta tựa hờ lên cửa kính xe, đôi mắt dài hẹp mang theo băng giá không tan.
Ánh dừng lại trên người tôi, chăm tỉ mỉ, trong con ngươi ấy là khuôn mặt tiều tụy và mái tóc ngắn ngang tai xấu xí của tôi.
Anh ta nhíu mày hỏi:
“Không có , em sống thảm đến à?”
Tôi bật , bất cần đời:
“Vậy thì đừng lo cho em nữa, cứ để em chết cho rồi.”
Anh ta nổi giận, đập mạnh một cái lên vô lăng:
“Vậy thì chết cmn luôn đi!”
Mặt ta đỏ bừng, gân xanh trên cổ và trán giật giật.
Trong cái nhau thật lâu ấy, hơi thở ta dần ổn định lại.
Tôi cứ lặng lẽ ta như thế.
Không tức giận, không vui vẻ, cũng chẳng muốn chết.
Ít nhất, trước khi xử đẹp Trình Văn và Chu Tâm Tuyết – hai đứa khốn nạn ấy – tôi còn chưa thể chết .
Bùi Nhiên Kinh lấy một điếu thuốc, bật lửa châm lên, tay hơi run.
“Không lên xe nhanh đi còn chờ gì nữa?”
Tôi ngồi vào ghế phụ.
Anh ta đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi như tên bắn, suýt khiến tôi tưởng đâu ta đang thật sự muốn đưa tôi đi chết.
Nhưng không phải đi chết, mà là đưa tôi… về nhà.
Anh ta cầm bó lá bưởi, đập từ đầu đến chân tôi một lượt.
Giống như đang tôi , ra tay không nhẹ chút nào.
“Anh có thể nhẹ tay một chút không?”
Mặt ta không chút cảm :
“Xua xui xẻo.”
Hương thơm thanh mát của lá bưởi che đi mùi nicotine nhàn nhạt trên người ta.
Sự xuất hiện đột ngột của Bùi Nhiên Kinh, phần nào che lấp đi nỗi đau Trình Văn để lại.
Để mừng tôi ra tù, ta cả một bàn đầy món ăn.
Hai người ngồi đối diện, không ai gì.
Nhiều năm không gặp, chúng tôi chẳng còn biết nên mở lời từ đâu.
Tôi vỡ sự im lặng:
“Lần này về, định ở bao lâu?”
Anh ta trừng tôi một cái:
“Tại sao phải đi? Anh là trai em đấy.”
Tôi ném đôi đũa xuống bàn:
“Anh là cái thá gì mà trai tôi? Cả đời mẹ tôi chỉ sinh một đứa là tôi thôi!”
Mắt tôi dần nóng lên, mờ đi, có gì đó dâng trào.
Trái tim đầy ứ đọng, “bùm” một tiếng nổ tung.
“Ngày xưa bỏ đi không một lời, giờ còn quay về gì? Về để vào mặt tôi à?”
Bùi Nhiên Kinh không đáp, chỉ lặng lẽ tôi.
Bây giờ trông tôi chắc chắn rất thảm .
Bình tĩnh lại, tôi đứng dậy rời đi:
“Anh đi đi. Từ giờ không phải tôi, tôi cũng chẳng phải em .”
Dù bây giờ vẫn còn là, thì sớm muộn cũng không phải nữa.
Bùi Nhiên Kinh sẽ không muốn có một đứa người em .
Cùng lắm là mai thôi.
Đêm nay ngủ ngon một giấc, ngày mai tôi sẽ xử hai đứa khốn kia.
Nhưng tôi còn chưa kịp ra tay.
Trưa hôm sau, Bùi Nhiên Kinh bất ngờ gọi tôi dậy, chỉ vào cái thân thể bê bết máu đang co giật dưới đất – thảm , nhếch nhác như một con chó.
Là Trình Văn.
Anh ta hỏi tôi:
“Là nó phải không?”
3
Tôi thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ.
Cho đến khi tiếng rên rỉ đau đớn của Trình Văn lọt vào tai.
Tôi sững sờ ta, máu tươi loang lổ như một tấm thảm đỏ, long trọng nghênh đón sự trở về của tôi.
Bùi Nhiên Kinh đứng một bên, thân hình cao lớn, trong bộ vest trông hệt như một kẻ bạo lực có học.
Anh ta châm một điếu thuốc, nhả khói liên tục.
Sau làn khói trắng, ánh mắt cụp xuống đầy nguy hiểm, người đàn ông nằm dưới đất như thể đang một cái xác.
“Anh…”
Tôi nghẹn lời.
Bùi Nhiên Kinh nhướn mày:
“Sao? Mềm lòng rồi à?”
Ánh mắt ta như muốn rằng, nếu tôi dám mềm lòng, thì ngay cả chân tôi ta cũng sẽ đập nát luôn.
“Trì Tảo, đừng để xem thường em.”
Tôi im lặng rất lâu.
Người nằm dưới đất đau đến gần như ngất xỉu – Trình Văn – khi nghe Bùi Nhiên Kinh gọi tên tôi, đột nhiên run lên bần bật, cố gắng ngẩng đầu lên tôi.
Đôi mắt đỏ ngầu run rẩy không dám tin, nước mắt hòa với máu, như cánh chim gãy cánh, bật ra tiếng khóc đẫm máu.
“Tảo… Tảo Tảo…”
Anh ta cố vươn tay muốn chạm vào tôi, lại bị Bùi Nhiên Kinh đạp xuống đất, vang lên tiếng xương gãy nhức răng cùng tiếng rên đau đớn rùng rợn.
Tôi vẫn im lặng rất lâu.
Trước khi Bùi Nhiên Kinh nổi nóng, tôi lên tiếng hỏi:
“Dọn sạch chưa? Có ai thấy không?”
Người im lặng lần này lại là ta.
Anh ta dập điếu thuốc, ánh mắt nóng rực dán chặt lên mặt tôi, như đang dò xét xem tôi có thật lòng không.
Một lúc sau, ta đáp:
“Không có.”
“Anh vừa là đang dạy dỗ thay em, hắn không hề phản kháng.”
“Nằm y như con chó chết, để mặc đánh.”
Bùi Nhiên Kinh ngồi xổm xuống, túm tóc Trình Văn kéo dậy, bắt ta dùng đôi đầu gối đã nát quỳ trước mặt tôi, rồi ép đầu hắn đập mạnh xuống đất.
“Anh gì ?”
“Lạy. Xin lỗi.”
Đôi mắt đen láy tôi:
“Trì Tảo, em có thích món quà trai tặng em không?”
“Nếu thích…”
“Thì có thể tha thứ cho không?”
4
Tôi hận ông bố chết sớm của mình, hận người mẹ mộng mơ của mình, hận người cha dượng suốt ngày dung túng mẹ tôi vô điều kiện, hận Bùi Nhiên Kinh – từ nhỏ đã không đội trời chung với tôi, hận Trình Văn, hận Chu Tâm Tuyết.
Thế giới của tôi, dường như chỉ còn lại sự căm hận lạnh băng.
Sau khi Bùi Nhiên Kinh rời đi, phía sau tôi chẳng còn ai, tôi trở thành một kẻ đơn độc đúng nghĩa.
Chống chọi đến ngày ra tù, hoàn toàn là vì muốn sống để trả thù.
Thế mà đúng lúc tôi từ bỏ hy vọng sống sót, Bùi Nhiên Kinh lại quay về.
Ngày trước vì muốn trốn tránh hiện thực mà tôi đã tránh né ta.
Anh ta thật sự rời đi rồi, tôi lại bắt đầu oán hận.
Cho đến tận bây giờ, khi ta hỏi tôi có thể tha thứ cho ta không.
Bỗng nhiên, tôi cũng không rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Là ? Là quan tâm? Là hơi ấm? Hay là sự che chở?
Cảm giác dường như chẳng có cái nào chạm đến sợi dây thần kinh khao khát sâu trong tim tôi nhất.
Chỉ khi Bùi Nhiên Kinh hỏi tôi có thể tha thứ không, sợi dây ấy mới khẽ rung lên một chút, rồi nhanh chóng lại chìm vào câm lặng.
Sự im lặng của tôi khiến ánh sáng yếu ớt trong mắt Bùi Nhiên Kinh vụt tắt.
Như để trút giận, ta đá vào người Trình Văn một cú, khiến hắn đau đến ngất xỉu tại chỗ.
“Đồ vô dụng, có thế mà không chịu nổi?”
Bùi Nhiên Kinh lôi ta đi.
“Anh định đưa hắn đi đâu?”
Tôi gọi với theo, ta quay đầu lại, tôi đầy xấu xa:
“Tất nhiên là đưa hắn về nhà rồi.”
Tôi không biết Bùi Nhiên Kinh đưa Trình Văn về cái “nhà” nào, chỉ biết đến tận nửa đêm ta mới quay về.
Trước khi ta mở cửa phòng tôi, tôi thậm chí còn tưởng ta lại bỏ đi.
Tôi ngồi trên giường, mặt không biểu cảm ta.
Nhìn nhau rất lâu, ta đột nhiên bước nhanh tới, ôm chầm lấy tôi.
Tôi sững người, lập tức vùng vẫy dữ dội:
“Buông ra! Buông tôi ra!”
Anh ta ôm rất chặt, đến mức tôi có thể cảm nhận nhịp tim ta, mùi hương quen thuộc của ta bao phủ lấy tôi.
Cảm giác ấy, giống hệt như những đêm ngày xưa – khi tôi sợ hãi không ngủ , ta sẽ ôm tôi thế này, ôm suốt cả đêm.
Cảm giác thân quen ấy khẽ khàng chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong lòng, khiến hốc mắt tôi cay xè, nóng rát mờ đi.
Nước mắt lặng lẽ rơi, ướt đẫm vai áo của Bùi Nhiên Kinh.
“Xin lỗi. Xin lỗi, Tảo Tảo…”
Một tiếng xin lỗi, khiến tôi òa khóc nức nở trong vòng tay ta.
Vừa khóc, tôi vừa mạnh vào người ta:
“Tại sao lại bỏ đi! Tại sao lại vứt bỏ em! Đồ khốn kiếp!”
Bùi Nhiên Kinh lau nước mắt cho tôi, đôi mắt ta cũng đỏ hoe, ánh đầy day dứt và đau đớn.
“Nếu không đi, bọn chúng sẽ em.”
Bạn thấy sao?