Xuân Cũ Lặng Lẽ, [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi và Bùi Nhiên Kinh vốn chẳng ưa gì nhau từ nhỏ.

Năm tôi mười tuổi, mẹ dẫn tôi tái hôn với ba của ta.

Anh ta hơn tôi ba tuổi.

Tôi từng cà/o tr//ầy cả mặt ta, ta từng c/ắ/t phă//ng mái tóc tôi.

Tôi xé bức tranh ta cặm cụi vẽ suốt một tuần, ta né//m đi món thủ công tôi vất vả nửa tháng.

Chúng tôi, hai kẻ sống ch.t không đội trời chung, vừa là người thân m//áu mủ, lại cũng là kẻ thù không đội trời chung.

Tôi hận cha ta dụ dỗ mẹ tôi.

Anh ta h//ận mẹ tôi dụ dỗ cha ta.

Nhưng rồi, chính chúng tôi – hai kẻ từng mong đối phương ch.t đi cho rảnh – lại trở thành điểm tựa duy nhất của nhau sau khi cha mẹ đều qua đời.

Chỉ sau một đêm, Bùi Nhiên Kinh, mười bảy tuổi, buộc phải trưởng thành, gánh vác trách nhiệm nuôi nấng đứa em là tôi.

So với trước kia, ta đã thay đổi rất nhiều.

Trở nên trầm mặc ít lời, hay ngẩn người ra cửa sổ, mất ngủ triền miên suốt đêm này qua đêm khác, bắt đầu u//ống rư//ợu và h/ú//t th//u//ốc.

Anh ta trở thành một người giám hộ nghiêm khắc, luôn tự lấy thân phận trai thay cha để ràng buộc em đang nổi loạn là tôi.

Người ngoài tôi khắc cha ruột ch.t, giờ lại khắc cả mẹ ruột và cha dượng.

Tôi đ//ánh nhau với người ta, thầy gọi Bùi Nhiên Kinh lên trường, ánh mắt mọi người chúng tôi đều kỳ quái, xen lẫn tiếng xì xầm mỉa mai.

Trên đường đưa tôi về nhà, cả hai đều im lặng.

Anh ta hỏi tôi có muốn ăn mì trộn khoai tây nghiền không – đó là món tôi thích nhất.

Tôi đột nhiên sụp đổ, không thể kiềm chế, khóc òa lên.

Áng mây tang tóc vì cái ch.t của người thân bao phủ trên đầu tôi, cuối cùng trút xuống thành cơn mưa xối xả.

Tôi gào khóc như phát đi//ên, trú//t nỗi đ/au dữ dội:

“Nếu không phải ba bắt mẹ tôi lái xe đi tắm suối nước nóng trong ngày mưa, thì mẹ tôi sao gặp tai nạn chứ!”

Bùi Nhiên Kinh tôi, ánh mắt âm trầm:

“Nếu không phải mẹ em khăng khăng muốn kỷ niệm ngày cưới, thì sao có tai nạn?!”

Chúng tôi dùng những lời c/ay ngh/iệt nhất, á/c đ/ộc nhất, cảm sụp đổ nhất mà ném vào nhau – kẻ thân thích duy nhất còn lại.

Sau trận cãi vã đó, ta càng trở nên trầm lặng.

Tôi lén phát hiện trong ngăn kéo phòng ta có bệnh án trầm cảm, lo âu, và th//u//ốc điều trị.

Lúc đó tôi mới mười lăm tuổi, tôi tin rằng chính tôi đã kéo ta xu//ống v/ực thẳ//m.

Anh ta mới mười tám, bản thân còn là một đứa trẻ, sao có thể gánh vác gánh nặng lớn đến ?

Thế nên tôi bỏ nhà ra đi, mang theo di ảnh mẹ, đi bộ suốt mười cây số.

Sau đó bị cảnh sát địa phương phát hiện, đưa về đồn.

Tôi thấy Bùi Nhiên Kinh bước xuống từ xe cảnh sát, bước chân loạng choạng, suýt ngã.

Tôi chưa từng thấy ta như bao giờ.

Khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, thần sắc mơ hồ như thể li/nh h/ồn bị rút cạn, chỉ còn lại cái x//ác rối bời đi lạc giữa nhân gian.

Anh ta không một lời, lặng lẽ đi tới trước mặt tôi.

Với tính khí của ta, tôi cứ nghĩ thể nào cũng ăn một trận đòn.

Nhưng không.

Anh ta chỉ ôm tôi vào lòng, dịu dàng :

“Chúng ta về nhà thôi.”

Kế hoạch bỏ nhà đi thất bại, tôi theo ta về.

Từ đó ta không mắng tôi nữa.

Cũng không nữa, sống như một cái x//ác biết đi.

Cha của Bùi Nhiên Kinh là doanh nhân giàu có ở địa phương, để lại cho hai chúng tôi số tiền đủ sống cả đời.

Tôi học hành không tệ, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm trong vùng.

Tại đó, tôi gặp người mà tôi cho là định mệnh của đời mình.

Có lẽ vì Bùi Nhiên Kinh quá nóng nảy, lạnh lùng, nên tôi theo bản năng mà hướng về kiểu người ấm áp, vui vẻ – khát khao ai đó kiên nhẫn thương.

Những rung đầu đời của tôi đã trao trọn cho nụ chân thành của Trình Văn – người khiến tôi không thể thoát ra, âm thầm dõi theo, say mê ấy.

Trên người Trình Văn, tôi tìm thấy điều tôi hằng khao khát.

Vì để ở bên ấy, tôi đã rất nhiều chuyện ngốc nghếch.

Thuốc cảm ban đêm, ô vào ngày mưa, bóc hạt dẻ bằng tay vào mùa đông, nhịn say nắng để mang bánh sinh nhật trong mùa hè.

Ngay khi Trình Văn sắp đồng ý lời tỏ của tôi, Bùi Nhiên Kinh phát hiện chuyện tôi sớm.

Anh ta nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:

“Một đứa con như em, không thể tự trọng một chút à? Em có biết xấu hổ là gì không?”

Tôi chẳng cần mặt mũi gì hết, tôi chỉ muốn ở bên Trình Văn.

Tôi mắng lại ta, bảo ta đừng xen vào chuyện của tôi.

Tôi biết rõ, cái chết của mẹ chỉ là một tai nạn. Tôi chẳng thể trách ai cả.

Vì thế tôi chỉ có thể trốn tránh.

Trốn tránh hiện thực, trốn tránh Bùi Nhiên Kinh.

Sau trận cãi nhau đó, tôi nhốt mình trong phòng, không chuyện với ta.

Anh ta tưởng tôi giận dỗi nên nhịn ăn, thực ra mỗi đêm chờ ta ngủ say, tôi đều lén lút ra ngoài ăn vụng.

Một tuần sau, chẳng những không gầy mà còn tăng ba ký.

Để cho Bùi Nhiên Kinh thấy tôi nghiêm túc muốn ở bên Trình Văn thế nào, tôi thậm chí còn nỗ lực vượt sức mình, thi đỗ cùng một trường đại học với Trình Văn.

Tôi chỉ muốn chứng minh cho ta thấy, sớm không ảnh hưởng gì đến học hành cả.

Cuối cùng, Bùi Nhiên Kinh đành nhượng bộ.

Một đêm nọ, ta đột nhiên hỏi tôi:

“Nếu đi rồi, em có nhớ không?”

Nếu từ nhỏ chúng tôi đã thân thiết, có lẽ tôi đã không ngần ngại mà gật đầu.

Nhưng chúng tôi là kẻ thù từng đánh nhau đến sống chết.

Giữa những kẻ thù, không có quyền thoải mái biểu lộ cảm cảm.

Cho dù tôi có quan tâm đến ta, tôi cũng không thể cúi đầu để ta biết điều đó, bởi như chẳng khác nào tôi nhận thua.

Tôi lầm bầm:

“Ai thèm nhớ chứ? Tự luyến vừa thôi.”

Anh ta không gì, lặng lẽ rời khỏi phòng tôi, cũng lặng lẽ rời khỏi cuộc đời tôi.

Ngoài một khoản tiền để lại, ta không để lại cho tôi bất cứ lời nhắn nào.

Biết rằng tôi sẽ không nhớ ta, nên ta mới yên tâm rời đi.

Bỏ rơi tôi, không cần tôi nữa.

Lúc đầu tôi còn cố giả vờ không quan tâm, càng về sau, gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, ta như bị ai đó dùng gôm xóa sạch khỏi thế giới này.

Cả thế giới nhợt nhạt này, chỉ còn lại mình tôi.

Nhận ra sự đơn cứ như cái bóng dai dẳng bám theo, tôi bắt đầu sợ ở nhà một mình.

Tôi càng phụ thuộc vào Trình Văn hơn.

Anh ấy đưa tôi đi chơi, đi du lịch, giới thiệu tôi với rất nhiều bè mới.

Chúng tôi từng cùng nhau ngắm cực quang ở Iceland, pháo hoa ở Tokyo, chứng kiến cuộc di cư của vật ở châu Phi.

Những nơi Bùi Nhiên Kinh chưa từng đưa tôi đi, những việc ta chưa – Trình Văn đều .

Như một cách để trả đũa việc Bùi Nhiên Kinh ra đi không lời từ biệt, tôi càng Trình Văn nhiều hơn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Trình Văn đính hôn.

Trở thành vị hôn thê của ấy rồi, tôi mới biết – Trình Văn có một em đang sống ở nước ngoài.

Em ấy là con của người giúp việc trong nhà ấy.

Hôm xảy ra vụ cướp, người giúp việc vì bảo vệ Trình Văn lúc còn nhỏ mà qua đời.

Người con ấy – Chu Tâm Tuyết – sống tiếp với tất cả sự áy náy của mọi người dành cho mẹ ấy.

Trình Văn mang trong lòng một món nợ.

Chu Tâm Tuyết là điểm yếu trong tim ấy, là bóng ma, là gánh nặng.

Cái chết của mẹ Chu Tâm Tuyết khiến Trình Văn luôn đối xử với ấy bằng tất cả sự nhẫn nại và dung túng.

Cứ như chỉ cần đối xử tốt với ấy, thì tội lỗi trong lòng ấy sẽ hóa giải.

Cho nên, khi phát hiện Chu Tâm Tuyết cũng thích Trình Văn, tất cả đã quá muộn.

ấy – như một kẻ điên – để chứng minh Trình Văn quan tâm mình đến nhường nào, tự tay chặt đứt một ngón tay của mình, kết thúc sự nghiệp piano đang rực rỡ.

Và khi mọi bằng chứng đều chĩa về phía tôi, Trình Văn – người từng luôn miệng tôi – lại như biến thành một con người khác.

Anh ta bất an, liên tục gào thét chất vấn tôi vì sao lại bắt nạt Chu Tâm Tuyết.

vừa mới gục đầu trong lòng ta òa khóc nức nở, phút chốc đã nở nụ thách thức đầy bệnh hoạn sau lưng ta.

Như thể đang mở tiệc ăn mừng chiến thắng đang đến gần.

Tôi biết, tôi không thể thắng ta.

Vì tôi đâu có ngu đến mức vì một người đàn ông mà vứt bỏ lý tưởng cả đời, từ bỏ tương lai huy hoàng mẹ tôi đã khó nhọc dành lấy cho tôi.

Trình Văn, khi đối diện với Chu Tâm Tuyết, cực kỳ cực đoan.

Cô ta phát bệnh, van xin ta ở bên cạnh.

Ngón tay đứt đã mục rữa, ta khóc đến mức nôn mửa, hễ nhắm mắt lại là ác mộng.

Cách duy nhất để chữa lành vết thương tâm lý, là đưa tôi vào tù.

Thế nên, dù chứng cứ không đầy đủ, Trình Văn vẫn dùng mọi mối quan hệ trong nhà để đưa tôi vào ngồi tù.

Khi bản án tuyên, Trình Văn nắm tay tôi, liên tục xin lỗi:

“Xin lỗi… xin lỗi… thật sự không còn cách nào… đây là món nợ phải trả cho ấy.”

“Chỉ ba năm thôi, em ra rồi chúng ta sẽ kết hôn, bắt đầu lại từ đầu.”

Cả hai chúng tôi đều biết, cha mẹ Trình Văn sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ từng ngồi tù bước chân vào nhà, ô uế thanh danh họ.

Tôi ta chằm chằm, gương mặt đẫm nước mắt, đau khổ, rối loạn đến vặn vẹo của ta.

Ba năm – chẳng lẽ là thứ rẻ rúng đến sao?

Anh ta cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua, như thể tôi chỉ đi du lịch ba năm, rồi trở về, mọi chuyện có thể xem như chưa từng xảy ra, lại vui vẻ sống tiếp với ta.

Nụ rạng rỡ của Trình Văn – thì ra chỉ là lớp mặt nạ.

Thực ra, ta yếu đuối, nhát gan, và ích kỷ.

Anh ta lừa tôi quá thảm.

Thế nên ngày bước vào trại giam, tôi thành tâm chúc phúc cho ta và Chu Tâm Tuyết:

“Chúc hai người… chết không toàn thây, không bao giờ siêu thoát.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...