Anh trai tôi còn quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
"Em , xin em cứu , không muốn vào trại cai nghiện."
"Anh hứa từ nay sẽ không nghe lời họ đi đến những chỗ đó nữa, chỉ cần em cứu lần này nữa thôi, có không?"
Tôi bất đắc dĩ :
"Không phải em không muốn cứu mọi người, chỉ là người giải quyết chuyện này phải là người ra, chỉ có chị mới có thể cứu vãn."
Lúc này, Lạc Yên Nhiên vẫn chưa biết mình đã ra tai họa lớn đến mức nào.
Khi ta xách túi đồ mua sắm trở về, phát hiện phòng khách im lặng như tờ.
Cô ta tòoy tiện ném túi đồ mua sắm trong phòng khách, tiến tới ôm lấy mẹ:
"Mẹ ơi, hạn mức thẻ tín dụng của con thấp quá, con mới mua mấy chục vạn thôi mà đã không thể quẹt thẻ nữa rồi."
"Con có thể tăng hạn mức thêm không ạ?"
Mẹ tôi lạnh lùng một tiếng, tát một cái vào mặt Lạc Yên Nhiên.
"Từ khi tìm thấy mày về, đã có ngày nào mày chịu sống yên ổn an phận chưa? Bây giờ thì tốt rồi, mày không bố mẹ mệt mỏi đến ch-ếc thì không vui đúng không?"
Bố tôi còn đá một phát vào bụng Lạc Yên Nhiên:
" 'Con thiếu thốn thương' cơ à? Bố mẹ nuôi mày không tốt sao? Mày lại còn dám người đánh họ để che giấu cuộc sống trước đây của mày cơ đấy!"
Anh trai tôi cũng bước lên đá mạnh vào ta:
"Trong nhà này không ai nợ mày cả, lúc đó mày đi lạc là do mày bướng bỉnh tự theo ý mình, tại sao mọi người phải trả giá cho sự ngang ngược của mày cơ chứ?"
Thì ra mọi người đều biết cả.
Nhưng khi mọi người khuyên tôi thì không như .
Lạc Yên Nhiên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, tưởng là tôi tố cáo, liền :
"Có phải là Tầm Yên gì không? Con đâu có hiểu biết gì nhiều về máy tính đâu, hơn nữa đó chỉ là vài tài liệu không đáng tiền thôi mà."
Không thì không sao, vừa ra ba người càng tức giận hơn.
Cả gia đình cùng đánh, đánh đến nỗi Lạc Yên Nhiên không thể phản kháng.
Đúng , đây chính là gia đình tôi đã sống suốt hai mươi năm.
Bạn thấy sao?