Xử Lý Thiên Kim [...] – Chương 1

"Tại sao ta lại ở phòng lớn hơn phòng của con, ánh nắng còn nhiều hơn nữa! Không , bố mẹ phải bắt ta chuyển đi!"

"Tại sao ta có thể đi ở công ty mà con thì không ?"

"Rõ ràng ta cướp hết mọi thứ đáng lẽ thuộc về con, ta nên quỳ xuống xin lỗi con mới đúng."

"Con mới là con ruột của bố mẹ cơ mà, còn ta chỉ là một con chim tu hú chiếm tổ mà thôi!"

Từ khi Lạc Yên Nhiên quay về nhà họ Lạc, đây đã trở thành chuyện xảy ra hàng ngày.

Ngày nào ấy cũng tôi không vừa mắt, khiến nhà cửa lúc nào cũng gà bay ch-ó sủa, tóm lại là ồn ào mệt mỏi.

Cô ấy là thiên kim tiểu thư thật của nhà họ Lạc, bị lưu lạc nhiều năm bên ngoài, còn tôi là con nhà họ Lạc nhận nuôi.

Lạc Yên Nhiên vào năm năm tuổi, vì không nghe lời bảo mẫu khuyên nhủ, tự ý đi công viên giải trí chơi, bị bọn buôn người bắt cóc đưa vào vùng núi sâu.

Hai mươi năm sau mới tìm lại .

Những năm qua, bố mẹ Lạc đã tìm kiếm khắp nơi không có manh mối gì.

Họ vừa bỏ tiền tìm kiếm con trên toàn quốc, vừa lên núi tìm các sư trụ trì để cầu giải pháp.

Trụ trì lá số cầu nguyện trong tay họ, lắc đầu :

"Trời sinh nghiệt duyên, không tìm cũng ."

Mẹ Lạc nghe , suýt ngất trong vòng tay bố Lạc.

Bố Lạc đau lòng :

"Xin thầy giúp chúng con xem lại, có cách nào giải tỏa nỗi nhớ nhung con không?"

Trụ trì thở dài:

"Con bị mất là chuyện tốt cho các người, sao phải cố chấp tìm lại? Nếu nhất định muốn tìm lại con , có thể đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một bé , có lẽ sẽ hóa giải nghiệt duyên."

Khi bố mẹ Lạc cảm ơn rồi đứng dậy định ra về, trụ trì nhấn mạnh:

"Nhớ kỹ, đã đến nhà thì là con các người, đừng thiên vị, nếu không nghiệt duyên sẽ thành đại họa."

Và tôi, chính là bé bố mẹ Lạc nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Họ đặt tên cho tôi là Lạc Tầm Yên, cái tên đơn giản dễ hiểu, mong tôi sẽ tìm lại Yên Nhiên của họ.

Hai mươi năm qua, ở bên ngoài tôi là con nhà họ Lạc, thực chất sự hiện diện của tôi còn không bằng người giúp việc trong nhà.

Mãi đến sau này, họ phát hiện tôi thông minh lanh lợi, còn có thể kết giao thiệp với con các gia đình khác, mới dần dần coi trọng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...