Xử Lí Nhà Chồng [...] – Chương 7

7

“Bố chăm sóc cũng không dễ dàng gì, ông ấy chỉ biết nấu cháo, ngày mai em sẽ với bố, bảo ông ấy thêm chút dưa muối cho .”

Nói xong, không đợi bàn tay hư hỏng của ta đặt lên eo tôi, tôi liền giật lấy chiếc túi xách bên cạnh, đi ra ngoài. Sau lưng là tiếng gọi đầy bất an của ta: “Muộn thế này rồi, em ăn mặc như đi đâu đấy?”

Vương Phong gọi điện mấy cuộc tôi đều không nghe, cứ nằm trong phòng, ném hết những thứ với xuống đất.

Bố tôi đến khuyên nhủ ta: “Con nhà tôi đã đủ tốt rồi, bây giờ xem, nằm ở nhà hưởng phúc, nó còn phải bận rộn đi kiếm tiền nuôi . Muộn thế này rồi mà nó còn phải ra ngoài gặp đối tác, là đàn ông, phải biết thông cảm chứ! Cuộc sống của bây giờ còn sung sướng hơn hàng xóm nhà tôi nhiều, họ không có nhà ở thành phố, bị ốm đau là bị vợ con vứt ở chuồng lợn tự sinh tự diệt! Nếu thật sự chê bai nơi này, thì đi tìm bố mẹ đi!”

Tôi chưa bao giờ biết bố tôi lại có thể nhiều như . Nhìn Vương Phong đang nằm trên giường, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng rồi lại chuyển sang đỏ, cuối cùng ta ôm vết thương khó khăn ngồi dậy phản bác, lại không lại bố tôi.

Cuối cùng, ta ngã xuống giường, thở hổn hển với vẻ mặt tuyệt vọng.

Ngày hôm sau trở về, tôi thấy bát cháo bị đổ bên cạnh giường, bố tôi đang phơi quần áo lấy ra từ máy giặt.

Bố tôi nháy mắt ra hiệu, tôi bước tới đặt tay lên trán Vương Phong, bị ta hất ra.

“Em bảo bố về đi! Anh chịu hết nổi rồi!”

“Nếu bố về thì ai chăm sóc ?”

“Em chăm sóc không? Lối sống của và bố thật sự khác nhau, sắp chịu hết nổi rồi!”

Mới có mấy ngày mà đã chịu hết nổi rồi sao?

Tôi nhíu mày: “Anh không chịu nổi chỗ nào? Bố em ở đây giặt giũ, nấu cơm, hầu hạ , chỗ nào có lỗi với ? Bố mẹ ruột của có đến thăm một lần nào chưa? Anh cả ngày nằm đây, chẳng phải gì, cơm bưng nước rót, bố em đối xử với như , không biết ơn thì thôi, còn muốn đuổi ông ấy đi, quên đây là nhà của ai rồi à?”

Vương Phong tôi , bố mẹ ta là cái gai trong lòng ta.

Không mua xe cho ta, lại lấy tiền riêng mua xe cho trai, vì sự an toàn của bản thân mà lừa ta về để bị bọn chủ nợ nhục.

Lúc này, ta như quả bóng bị xì hơi, ngồi im trên giường không lời nào.

7

Bố tôi không hiểu tại sao tôi lại hành hạ Vương Phong như , chỉ nghĩ rằng trong suốt một năm kết hôn, tôi đã phải chịu nhiều ấm ức ở nhà ta, vì chuyện gì cũng chiều theo ý tôi.

Tôi không thể giải thích cho ông ấy nghe về chuyện sống lại, càng không dám nhớ lại kiếp trước, bố mẹ biết tin tôi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, khóc đến mức suy sụp tinh thần.

Tôi ôm lấy n.g.ự.c mình, may quá, cơ thể vẫn ấm áp, tim vẫn còn đập, bố mẹ vẫn khỏe mạnh.

Nghe thấy tiếng Vương Phong gọi tôi trong phòng, bố tôi bước vào, rồi lại đi ra bưng một cốc nước vào. Tiếng cốc vỡ chói tai truyền đến màng nhĩ, tôi lập tức chạy vào phòng ngủ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...