“Hơn nữa, chẳng phải em vẫn luôn muốn có một căn nhà nhỏ của riêng hai đứa mình sao? Đợi chúng mình tiết kiệm thêm một chút, mình sẽ mua một căn rồi chuyển ra ngoài. Cứ sống chung với trai chị dâu mãi thế này cũng không phải là cách hay. Làm cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ, không cần phiền bố mẹ phải chăm sóc cho chúng ta nữa, chị cũng có thể sống thoải mái hơn.”
Vừa dứt lời, trên bàn ăn bỗng im lặng trong giây lát. Chị dâu nhướng mày tôi, rồi bật .
Sắc mặt Vương Phong thay đổi liên tục, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới ra một câu: “Đồng Đồng, em thật hiểu chuyện, đúng là vợ tốt của !”
Anh ta xoay người, vô rơi hộp vịt quay trên bàn xuống đất.
Anh ta vội vàng xin lỗi: “Là bất cẩn, sẽ đi mua cho em cái khác. Đừng giận nhé, em .”
“Không sao đâu, không cần mua lại nữa. Hơn nữa, quán này phải xếp hàng lâu lắm, em cũng không đói. Anh chạy đi chạy về như , đến lúc đó cũng mấy giờ rồi, vất vả lắm!”
“Vợ à, vẫn là em thương .”
Sắc mặt bố mẹ chồng tối sầm lại, khó coi đến mức sắp nhỏ ra mực.
2
Vương Phong vốn dĩ đã muốn mua xe, thấy tôi không có ý định lấy tiền cưới ra giúp ta, mà vẫn quan tâm tôi hết mực.
Anh ta xếp hàng hai tiếng đồng hồ để mua cho tôi món vịt quay mà tôi thích ăn.
Tôi hộp vịt quay dính đầy bụi dưới đất, giống như cảm của chúng tôi , trong hương thơm đã lẫn tạp chất, ăn thì không ngon, mà bỏ thì lại tiếc.
Không lâu sau, tôi thấy trai và chị dâu vui vẻ ra mặt, tôi biết họ lại giống như kiếp trước, vay tiền để ăn lớn.
Chị dâu mua cho mẹ chồng bộ quần áo mới, mẹ chồng mặc lên người trông như con gấu ở Đông Bắc .
Giữa mùa hè nóng nực, mẹ chồng bất chấp nguy cơ bị nổi rôm sảy khắp người, cứ hễ có hàng xóm đến là lại mặc áo khoác lông chồn ra khoe khoang.
Cả ngày đi về, tôi đều thấy một con gấu nâu đen di chuyển qua lại trong nhà.
Thấy tôi về, bà ta đang định gì đó thì tôi vội vàng lên tiếng: “Mẹ ơi, quần áo của mẹ đẹp thật đấy ạ!”
Mẹ chồng khen chị dâu cứ như con ruột của mình, ai đối xử tốt với bà ta thì bà ta biết.
Lời của bà ta đầy ẩn ý, tôi chỉ giả vờ như điếc và mù, trong lòng đã đảo mắt vô số lần.
Bà ta năng cứ như thể tôi là người ngoài, tôi lạnh trong lòng vài tiếng, cuối cùng cũng không thể giả vờ nữa rồi sao.
Làm ăn lớn, quả thực là ăn lớn, lớn đến mức có thể khiến người ta mất mạng.
Mấy ngày nay, Vương Phong đều đưa tôi ra ngoài ăn, dù sao thì trên bàn ăn ở nhà, bố mẹ chồng cứ hết lời khen ngợi chồng, khiến cho cậu con trai út này càng thêm kém cỏi.
Tôi Vương Phong đang ủ rũ trước mặt, dịu dàng : “Sau này chúng mình sẽ cùng nhau cố gắng việc, nhất định sẽ khiến bố mẹ thay đổi cách về chúng ta. Em sẽ cùng phấn đấu.”
Vương Phong nắm lấy tay tôi, tôi lại thêm dầu vào lửa: “Em nghe bố để tiện cho cả ăn, bố mẹ định đổi cho ấy một chiếc Cadillac.”
Vương Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn. Mua xe cho ta thì phải dùng tiền cưới của vợ, mua xe cho trai thì hai ông bà lại lấy tiền riêng ra.
Hai người con trai, ai nặng ai nhẹ trong lòng họ, rõ như ban ngày.
Bạn thấy sao?