Nửa tháng , Lý Tuyền báo với , .
Mà còn là của Sở Chí.
Ba còn chúng xúm hóng hớt.
Lý Tuyền ngại ngùng giải thích, “Thật bọn tớ quen lâu , chuyện. Trước đây gì cũng với Sở Chí, trai tớ bảo, dạo Sở Chí vẻ đang ‘crush’ ai đó.”
“Hả?”
Ba đứa đồng thanh hét lên như mấy con sóc chuột.
Lý Tuyền tiếp, “Cậu bảo Sở Chí ngày nào cũng nhắn tin với , còn đặt biệt danh là ‘bảo bối cưng’, thế là chẳng ai đánh cầu lông với nữa. Vì nên bọn tớ thành đôi đánh cầu lông, dần dà quen , đó thì, các hiểu mà…”
Hai đứa cùng phòng đột nhiên với vẻ đồng cảm, “Không , Nghệ Nghệ nhà xinh thế , Sở Chí thích thì còn đầy khác thích…”
Nghe thì là an ủi đấy, trong lòng vẫn thấy chua xót.
Hóa Sở Chí hề lạnh lùng, chỉ là lạnh lùng với thôi.
lặng lẽ trèo lên giường, trùm chăn kín đầu.
Chiều hôm , hoạt với bộ phận của Sở Chí.
Suốt cả buổi dám thẳng , cứ cúi gằm mặt xuống.
Thế Sở Chí thỉnh thoảng liếc về phía .
Đây là chứ? Ánh mắt đồng cảm ?
Đàm Thư Mặc, của Sở Chí, cứ quấn lấy ngừng.
“Ôi chà chà, cây vạn tuế già cỗi nhà cuối cùng cũng nở hoa !”
“Còn lưu tên là ‘bảo bối ’ nữa chứ!”
“Đợi chuyện thành, nhất định cho tớ đấy!”
Mồm miệng thế , hiểu Lý Tuyền thích .
Hoạt kết thúc, nhắn tin cho : “Con thất , quá mất.”
Mẹ trả lời: “Hả, ngoài con còn bảo bối nào khác ?”
Mẹ đến thời kỳ mãn kinh , năng chẳng cả.
“Bảo bối bảo bối ! Mẹ chẳng hiểu gì con cả!”
giận dỗi nhắn tin cho trả lời nữa.
Bạn thấy sao?