Sáng nay là tiết học chung.
Rảnh rỗi việc gì , bắt đầu phiền .
[Nhớ con ?]
nhấn gửi.
[Nhớ .]
gửi một biểu tượng bĩu môi, [Mẹ còn quên gì nữa ?]
[Nhớ bảo bối .]
Lạ thật, đây cần nhắc, ngày nào cũng gọi bảo bối, bảo bối thiết.
Chẳng lẽ khi lên đại học, còn nữa ?
quyết định níu kéo quý của .
Trước đây vẫn luôn với khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, chỉ là thời gian.
may mà sắp nghỉ hè .
[Đợi con nghỉ hè, chúng ngâm suối nước nóng nhé, con còn chọn xong đồ bơi đây .]
gửi cho xem bộ đồ bơi xẻ cao màu hồng hở lưng đó, [Thế nào, gu của con cũng tệ lắm nhỉ?]
Mẹ đột nhiên trả lời nữa.
Không đây thích nhất kiểu đồ bơi khoa trương ?
Sở Chí hàng ghế đột nhiên cứng đờ đầu , với vẻ khó hiểu.
Hình như còn đang cắn môi, khác hẳn với hình tượng tảng băng lạnh lùng thường ngày.
Không chứ, , cần thiết ?
chỉ nhầm giày thôi mà, cần chằm chằm như thế ?
Hay là do xóa kết với , nên ghi hận trong lòng?
Trong lòng còn đang bồn chồn thì trả lời tin nhắn:
“Được.”
“Cứ quyết định như !”
Khi tan học, cùng bàn của Sở Chí thấy tai của , đột nhiên kêu lên:
“Tai đỏ như , là sốt chứ!”
Bạn thấy sao?