Bác sĩ nghe những lời họ , sững sờ, cũng không còn vẻ hòa nhã như trước, lập tức lạnh lùng quay người bỏ đi.
Ba mẹ vẫn đứng yên tại chỗ, ba tôi thở dài : “Hôm nay tôi vừa mới hỏi người ta, nếu con bé che.c tiệt đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta có tư cách nhận số tiền này.”
Sau khi ba mẹ rời đi, bác sĩ mới mở cửa văn phòng lần nữa, về hướng ba mẹ rời đi, không khỏi lắc đầu, miệng còn lẩm bẩm: “Sáng nay ba trai của Hứa Đường cũng đến, đều hỏi những câu tương tự, đây thật sự là người một nhà sao?”
Nghe lời bác sĩ , trái tim vốn đã nguội lạnh của tôi, càng thêm lạnh lẽo.
Lạnh lòng, là cái lạnh thấu xương.
Hóa ra đã đến mức vì muốn có số tiền này, mà hận không thể tôi che.c đi sao?
Nếu đã như , tôi thật sự không cần phải nương tay nữa, khởi đầu của mọi chuyện, hãy để mọi chuyện kết thúc từ đây, tôi thấy cũng tốt.
9
Ba trai lần lượt nhắn tin cho tôi, Hứa Kỳ và Hứa Phán thì vẽ ra đủ loại bánh vẽ để dụ dỗ, còn Hứa Triêu thì dùng đủ mọi lời lẽ đe dọa.
Tôi đều đồng ý với họ hết.
Mà bọn họ, quả thực còn tham lam hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Tấm vé xổ số này thậm chí còn chưa kịp đổi thưởng, mà dường như đã bị bọn họ coi như của báu trong túi rồi.
Có lẽ sự nhu nhược của tôi những năm qua, đã tạo cho bọn họ một ảo tưởng rằng tôi không dám cãi lời.
Hứa Kỳ, đã nóng lòng dẫn theo chị dâu tương lai đến phòng bán hàng mua nhà, thậm chí vì muốn đường hoàng có số tiền này, ta còn cố chọn căn nhà gần tám triệu tệ, mạnh tay ký luôn giấy thỏa thuận mua bán, còn đặc biệt trả trước một khoản, khiến mọi thứ dường như đã thành sự đã rồi.
Hứa Phán, trong kỳ thi lớn đó, mà lại chọn cách gian lận, tin tưởng những kẻ bên ngoài rằng chỉ cần bỏ ra số tiền lớn là có thể mua đáp án. Kết quả là bị bắt ngay tại trận trong lúc thi, những kẻ đồng lõa liền khai ra ta, không chỉ không tham gia kỳ thi, mà còn phải đối mặt với hình rất nghiêm khắc.
Hứa Triêu, vẫn cứ sống những ngày tháng bê tha rượu chè. Tóm lại là đủ kiểu trốn học, tối đến đi bar thâu đêm suốt sáng, ban ngày thì hẹn hò đá.nh nhau không ngừng nghỉ. Có lẽ là cảm thấy có tiền thì có chỗ dựa, ta liền đi khiêu khích đám côn đồ trong khu phố, lại còn bị thương một người qua đường, đối phương đã báo cảnh sát, còn đi giám định thương tật, cũng cần phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ.
Bố mẹ cũng đang chọn nhà, sau khi sự việc này bị ém xuống, kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, cho nên họ chỉ có thể tạm thời bỏ tiền tiết kiệm của mình ra, vá víu lỗ hổng cho ba đứa con trai.
Nhưng mà lỗ hổng loại này, xưa nay chỉ có ngày càng lớn thêm, dù có lấy hết tiền tiết kiệm và cả tiền để dành lo hậu sự ra, cũng vẫn là còn lâu mới đủ.
Sau khi trả xong tiền đặt cọc, còn phải bỏ tiền ra để Hứa Phán thoát khỏi vụ việc lần này, thậm chí còn bao cả tiền bồi thường, mỗi khoản tiền đều là một con số không nhỏ.
Cuối cùng, bố mẹ chỉ đành bán căn nhà đang ở, để vượt qua cơn khủng hoảng tạm thời này.
10
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi quả thực đã theo mong đợi của bọn họ, đến lĩnh số tiền thưởng.
Ban đầu, tất cả bọn họ đều đề nghị đi cùng tôi.
Nhưng vì không tin tưởng lẫn nhau, cuối cùng tất cả quyết định đợi tôi ở bệnh viện. Dù sao thì thời gian phẫu thuật của tôi cũng đã định, nhất định sẽ phải quay lại bệnh viện.
Và việc đầu tiên sau khi quay lại bệnh viện, chính là lấy ra một triệu tệ, đưa cho người nọ.
Chú Lâm ban đầu không chịu nhận, tôi kiên quyết nhét vào tay ông.
“Ngày trước đã cho cháu một trăm tệ, giúp cháu không phải lang thang đầu đường xó chợ. Giờ cháu trả lại một triệu, để con khỏe mạnh, như rất công bằng.”
Bệnh của Nhã Nhã rất nặng, cần chi phí phẫu thuật đắt đỏ, thậm chí ngay cả khi phẫu thuật thành công, việc dùng thuốc duy trì sự sống sau này cũng là một con số khổng lồ. Ấy mà trong hoàn cảnh đó, Lâm ngày hôm ấy vẫn đưa cho tôi một trăm tệ, sau này tôi có hỏi tại sao?
Chú : “Chú cũng có con , nên mong cháu khỏe mạnh.”
Giờ đây tôi gửi lại câu này cho .
Tôi cũng mong, Nhã Nhã khỏe mạnh.
Nhưng bố mẹ và ba trai khi biết chuyện này, liền chạy đến mắng tôi một trận, thậm chí còn định đòi lại số tiền đó.
Tôi đứng chắn trước mặt họ, lạnh lùng : “Số tiền này là của tôi. Một triệu kia cũng là tôi tặng cho Lâm, xét về hay lý đều không liên quan đến các người, các người không có tư cách đòi hỏi!”
Hứa Triêu liền xắn tay áo, trên người hắn gần đây thêm không ít vết thương, do đắc tội với lão đại của đám côn đồ khu này, lại còn phải bồi thường thiệt cho người khác, từng chuyện từng chuyện chồng chất lên nhau, khiến hắn gần đây rất cần một khoản tiền lớn.
“Hứa Đường, đừng có giở trò với tao! Mau đưa hết tiền cho tao, nếu không tao sẽ đăng hết ảnh lên mạng đấy!”
Hứa Phán cũng không ngồi yên , xông đến trước mặt tôi : “Bây giờ tao phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, nếu không thì chỉ còn cách ra nước ngoài du học, vì gia đình họ Hứa chúng ta, số tiền này nhất định phải đưa cho tao. Hơn nữa nếu đưa hết tiền cho tao, bồi dưỡng tao thành tài, chẳng phải là nở mày nở mặt cho nhà họ Hứa chúng ta sao?”
“Mày nhảm!”
Anh cả Hứa Kỳ giơ tay lên đ.ấ.m một cú, trúng ngay mặt Hứa Phán.
“Tao là cả, vợ tao hôm qua vừa thử que thấy có thai rồi. Tao phải nhanh chóng cưới ấy, xe cộ nhà cửa sính lễ, chẳng lẽ tao lại không cho ấy những thứ tốt nhất? Còn đứa cháu đích tôn đầu tiên của nhà họ Hứa, đương nhiên là quan trọng nhất. Số tiền này tất nhiên phải đưa hết cho tao, cho dù không nể mặt tao, chẳng lẽ cũng không nể mặt đứa cháu này sao?”
“Cháu nào? Nhỡ đâu sinh ra là con thì sao? Một đứa con chẳng ra gì thì sao?”
Hứa Triêu lạnh một tiếng, khi câu này ánh mắt còn như có như không liếc về phía tôi.
“Hứa Triêu!”
Hứa Kỳ lập tức nổi giận gầm lên, sau đó xắn tay áo, định xông vào đá.nh nhau. Hứa Phán cũng không chịu thua kém, vừa bị đ.ấ.m một cú, lúc này xắn tay áo cũng muốn đá.nh trả. Bố mẹ thấy hình không ổn, muốn lao vào can ngăn, kết quả lại đỡ cho Hứa Phán một cái, Hứa Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt.
Không phải là vì xót bố mẹ bị thương.
Mà là tức giận!
“Tôi biết ngay là các người thích thằng thứ hai hơn mà, đúng không, thấy đá.nh nhau, liền sợ tôi đá.nh che.c đứa con trai cưng của các người?”
“Khốn kiếp! Tôi mặc kệ các người thích ai, dù sao thì số tiền này cũng chỉ có thể là của tôi!”
“Dựa vào cái gì mà là của ? Anh là cái thá gì? Không phải chỉ hơn chúng tôi vài tuổi thôi sao? Ai mà chẳng lấy vợ , ai mà chẳng sinh con ? Cái bản mặt trông như đầu heo, con cái sinh ra, chắc chắn cũng là đồ ngu!”
Bạn thấy sao?