Xổ Số – Chương 5

Chương 5

, thậm chí trời còn chưa tối, cả vốn đã tạm thời tôi an ủi rời đi, lại hề hề chạy về bệnh viện, dáng vẻ lêu lổng ngồi bên cạnh giường bệnh.

“Hứa Đường, dù sao cũng là cả. Anh và chị dâu con đã nhau hai năm, nhà ấy đòi mấy chục vạn lễ hỏi, còn phải mua xe mua nhà, chẳng mấy chốc lại phải nuôi cháu ngoại cho em, phải tốn không ít tiền. Chi bằng em đưa hết một nửa đó cho ? Anh nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt của em, sau này cũng sẽ đối tốt với em, thế nào?”

Cái bánh vẽ này, thật đúng là rất lớn.

Cái mặt này, cũng quả thực là không nhỏ.

Cũng giống như lúc trước, vội vàng muốn cưới vợ, không ngừng bàn bạc với bố mẹ, gả tôi đi đổi tiền sính lễ, sau đó có thể đổi cho ta một người vợ. Thậm chí để nhanh chóng thành công, còn cố ý đưa tôi đến những nơi không sạch sẽ, vết cắn trên xương quai xanh của tôi, là do một lão già giàu có đeo đầy vàng cắn, tất cả là nhờ công của Hứa Kỳ.

“Em cũng biết cả không dễ dàng, bố mẹ trước khi đi cũng đã với em không ít, hai là đứa con có tiền đồ nhất trong nhà chúng ta, phải học lên nghiên cứu sinh, còn phải ra nước ngoài du học, tốn không ít tiền. Sau này học thành về nước, không chừng còn phải cưới vợ Tây, tiền như nước chảy, phải cung phụng ấy trước…”

Tôi không hết lời, chỉ đến đây, liền thấy Hứa Kỳ vẻ mặt phẫn nộ: “Tao vẫn luôn biết bố mẹ thiên vị lão Nhị, chẳng phải chỉ là có chút đầu óc thôi sao? Nhưng thành tích của nó còn không bằng mày, thi đi thi lại hết năm này đến năm khác, tốn không ít tiền của nhà, bây giờ còn muốn chia tiền của tao. Tao khinh! Đồ không biết xấu hổ!”

Mắng rất khó nghe, tôi tiếp tục an ủi: “Tuy bố mẹ , trong lòng em nhất định vẫn hướng về cả. Nhà cửa xe cộ, em là em , tự nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng .”

Bánh vẽ ta có thể vẽ, tôi cũng có thể vẽ.

Hứa Kỳ nghe hiểu ý tứ trong lời của tôi, lúc đi thì vui vẻ hớn hở, vừa đi vừa gọi điện cho chị dâu, bàn bạc chuyện đặt mua nhà.

Anh ta vừa đi không lâu, hai Hứa Phán đến.

“Số tiền này chúng ta em chia đôi, em cho mười hai triệu là . Sau này nhất định có thể ra nước ngoài, cũng nhất định sẽ nên trò trống, em đưa tiền cho , sau này trả lại cho em gấp mười lần!”

Tôi cúi đầu vuốt ve vết sẹo trên cánh tay, đó là lúc ta thi trượt một lần nữa, uống rượu với đám người gọi là học, về đến nhà không có chỗ phát tiết, liền cầm dao, trên cánh tay tôi rạch một nhát rồi lại một nhát.

Tôi vĩnh viễn không quên , chiếc giường nhỏ trong kho chứa đồ, bị m.á.u của tôi nhuộm đỏ.

Tôi vừa khóc vừa kêu cứu, bố mẹ và hai người trai còn lại, lại không có một ai giúp tôi. Bọn họ thậm chí còn oán trách chỉ trích, tiếng khóc của tôi quá lớn, ồn đến giấc ngủ của họ.

Tôi thu lại tinh thần, rồi mở miệng : “Em biết hai là người có tiền đồ nhất. Nhưng bố mẹ cũng biết đấy, ba tuổi còn nhỏ, bố mẹ luôn thiên vị nó, nó lại là người hay họa nhất, nhất định phải để lại không ít tiền cho nó. Cho nên chuyện này, cũng không phải em có thể quyết định …”

“Hơ? Cái thằng nhóc Hứa Triều thì có tư cách gì tranh với tao? Hứa Đường, mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đưa hết tiền cho tao, tao liền có thể đi du học, sau này biệt thự xe sang tao đều dâng lên tận tay mày, tự mày cân nhắc đi!”

Hắn ta năng tự tin biết bao.

Tôi gật đầu: “Em biết hai rất giỏi, em đương nhiên cũng là người muốn ủng hộ hai nhất. Gần đây không phải lại sắp thi rồi sao? Nếu lần này có thể thi đậu, bố mẹ nhất định sẽ biết là đứa con có tiền đồ nhất, đến lúc đó tiền nhất định đều là của …”

Hứa Phán, lúc rời đi, lộ ra vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.

Có lẽ ba em này đều tâm linh tương thông.

Lúc tôi sắp ngủ, Hứa Triều trực tiếp một cước đạp cửa phòng ra, hắn ta thậm chí còn không những lời đường hoàng như Hứa Kỳ và Hứa Phán, mà trực tiếp in ra một vài bức ảnh, rải lên giường bệnh của tôi.

“Đưa vé số cho tao, hoặc là đưa hết tiền sau khi đổi cho tao. Nếu không những bức ảnh này, tao sẽ cho người truyền khắp mọi ngóc ngách trên phố!”

Uy hiếp?

Tôi tự nhiên phải giả vờ sợ hãi.

“Được, có vài chuyện em cũng không tính. Nếu bố mẹ biết, chắc chắn bọn họ sẽ muốn giữ số tiền này lại cho cả, dù sao cả cũng sắp kết hôn rồi, hình như chị dâu cũng sắp có thai rồi, ai cũng là người có m.á.u có thịt cả, mười ngón tay còn có dài có ngắn. Anh ba, em không lay chuyển bố mẹ.”

Hứa Triều bực bội trợn mắt tôi: “Tao mặc kệ mày lay chuyển hay không, chỉ cần mày không đưa hết tiền cho tao, tao sẽ khiến mày cả đời này không còn mặt mũi nào gặp người khác!”

Nói xong, hắn ta huýt sáo, hai tay đút túi đi ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ trong nháy mắt, phòng bệnh trở nên yên tĩnh. Nhưng căn phòng này là phòng đôi, tấm rèm ở giữa bị người ta kéo ra, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

“Chú?”

Tôi vừa đã nhận ra người đó.

Là người hôm đó ở cửa hàng, đưa cho tôi 100 tệ duy nhất trong túi.

Lúc này ông ấy đang ngồi bên giường bệnh, trên giường bệnh còn có một bé , trên đầu bé cài hai chiếc kẹp tóc rất đáng , thấy tôi bé.

Cô bé liền mỉm với tôi.

Giơ quả táo trong tay lên, giọng ngọng nghịu: “Chị ơi, bọn họ đều là trai của chị sao? Chị bị ốm rồi, sao bọn họ đều hung dữ như ? Đến bệnh viện thăm chị, cũng không hỏi chị có đau không? Nhưng không sao, trai mua cho em rất nhiều táo, còn có đồ ăn khác nữa. Em đều có thể chia sẻ với chị.”

Nghe , mũi tôi cay cay.

Tôi đưa tay nhận lấy quả táo bé đưa, rồi sờ sờ đầu nhỏ của bé: “Đó là bởi vì em rất may mắn, có bố mẹ không thiên vị, có trai thương em.”

Người đó, lúc này ánh mắt tôi cũng có chút phức tạp. Cúi người xuống nhặt mấy món đồ bổ dưỡng từ dưới đất lên, rồi đều đặt hết bên cạnh giường tôi.

“Anh trai con bé thương nó, mua không ít đồ. Nhưng Nhã Nhã còn nhỏ, ăn không hết nhiều như , hai đứa chia nhau mỗi người một nửa.”

Có lẽ ông ấy đã nghe thấy hết.

Những bức ảnh trên giường, cũng chưa kịp dọn dẹp, người chỉ cúi đầu, không liếc mắt qua, giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng.

8

Nhà họ Hứa náo loạn một trận.

Ba trai của tôi đều không phải hạng dễ đối phó, ai cũng ích kỷ lạnh lùng, ai cũng muốn nuốt trọn số tiền.

Thế là, vì số tiền này, bọn họ chẳng còn là em hòa thuận, mà là đề phòng cảnh giác lẫn nhau, cuối cùng trực tiếp ầm ĩ lên.

Náo loạn rất dữ dội, khi ba mẹ đến bệnh viện tìm tôi, trên mặt còn mang vết thương.

Tám, chín phần mười là bị vạ lây.

Mà họ đến, cũng chỉ muốn xác nhận tôi khi nào đi nhận thưởng, chỉ thôi.

Sau khi họ rời đi, tôi cũng ra khỏi phòng bệnh, định ra ngoài đi dạo một chút. Kết quả vừa đi đến cửa văn phòng của bác sĩ chủ trị, đã thấy ba mẹ nắm tay bác sĩ, liên tục hỏi: “Ca phẫu thuật của con bé che.c tiệt… của con bé đó, tỷ lệ thành công cao không?”

Bác sĩ gật đầu: “Yên tâm, kỹ thuật của chúng tôi đều…”

“Liệu có trường hợp nào phẫu thuật xong, rồi xảy ra sự cố, che.c trên bàn mổ không?”

“Hoặc là, trước khi phẫu thuật có gì không ăn, không uống không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...