Xổ Số – Chương 3

Chương 3

Dạo này tôi hơi bị cảm, thuốc cảm để trong nhà, tôi không có tư cách uống, có thể chịu thì chịu, vẫn không nhịn chảy nước mũi.

Tờ giấy ăn đó, dĩ nhiên là tôi đã dùng rồi.

Chỉ là trên đường đến đây không thấy thùng rác, nên tôi mới gấp nó lại cẩn thận bỏ vào túi, định lát nữa sẽ vứt đi.

Mà lúc này, mẹ đang cầm tờ giấy ăn đó, trên tay còn hơi ướt.

Ánh mắt đầy vẻ ghê tởm, sau đó vo tròn tờ giấy ăn ném vào người tôi, tôi đã sớm đoán trước phản ứng của bà, nhanh chóng nghiêng người né tránh.

Mẹ càng tức giận hơn, trực tiếp chống nạnh mắng: “Con bé che.c tiệt này, mày dám tính kế mẹ mày? Dám đá.nh trai ruột của mày, tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại độc ác. Hay là mày đã dan díu với thằng nào ở ngoài rồi? Nên mới dám hỗn láo với mẹ mày, bắt nạt em mày?”

Nhìn xem, không phải bậc cha mẹ nào trên đời này cũng xứng đáng gọi là cha mẹ.

Ví dụ như cặp đôi đang đứng trước mặt tôi đây.

Một người miệng toàn lời ác độc, người kia thì im lặng thờ ơ.

Những người khác trong cửa hàng nghe thấy, cũng không nhịn xì xào bàn tán, thậm chí có người tôi với ánh mắt khác lạ.

“Cô bé xinh xắn thế, mà không ngờ lại bất hiếu!”

“Lão Vương, ông không hiểu rồi, dạo này tôi xem mấy video, trong video có nhiều xinh đẹp, đều đi tìm đàn ông, bán thân để kiếm tiền, nghe giọng điệu của ba mẹ bé này, chắc cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

[…]

Đúng , ngay cả lời của người lạ cũng khó nghe như .

Nhưng tôi không còn như trước kia nữa, chỉ biết cúi đầu nghe họ mắng chửi, giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi.

lạnh một tiếng, thẳng vào ba mẹ: “Đồng ý để cho ông bà bán con ruột của mình để đổi lấy tiền sính lễ cho con trai, đó là hiếu thảo? Ở nhà không ăn một bữa cơm nóng, suốt ngày bị mắng là đồ lỗ vốn, cũng không phản kháng, đó là hiếu thảo? Nếu những điều đó là hiếu thảo, là tốt bụng. Vậy thì tôi chúc các người sau này, các người cũng sẽ trải qua những chuyện này, chứ?”

Nói xong, những người đàn ông vừa rồi còn đang thì thầm to nhỏ đều im bặt.

Ánh mắt ba mẹ tôi trở nên khác thường.

“Hứa Đường!”

Ba tôi, người vốn ít , lần này chắc là thật sự tức giận. Một tay túm lấy cổ áo tôi, giơ tay tát tôi một cái thật mạnh, ông ta thật sự rất khỏe, dù tôi đã chuẩn bị trước, dưới áp lực tuyệt đối của sức mạnh, vẫn khó mà chống đỡ .

“Đúng là đồ con , suốt ngày chỉ biết cãi lại, trường học dạy mày những thứ này à!”

Trên người tôi còn vô số vết sẹo, mà rất nhiều trong số đó, là do người đàn ông trước mặt này ra.

Mặt rất đau.

Nhưng điều nực là, tôi dường như đã quen với nỗi đau này.

Thậm chí còn có thể vừa cảm nhận cơn đau dữ dội vừa tiếp sau khi bị đá.nh: “Trường học dạy tôi cha mẹ hiền lành, em hòa thuận. Còn dạy tôi gia đình là bình đẳng và cùng nhau nỗ lực. Nhưng không dạy tôi, phải đối mặt với cha mẹ luôn thiên vị, ba người trai nhiều năm tùy ý bắt nạt tôi, tôi vẫn phải nhẫn nhịn. Thẳng thắn mà , loại người như ông, thật sự xứng đáng cha mẹ sao?”

Hậu quả của việc xé rách hoàn toàn lớp mặt nạ.

Đại khái là…

Tôi, người không một xu dính túi, trong đêm lạnh giá này, bị đuổi ra khỏi nhà.

Cho dù có quay về nhà, cũng sẽ không có ai mở cửa cho tôi, mà khu phố cổ này ban đêm gần đây rất không an toàn, không ít trường hợp con đi lang thang bên ngoài gặp chuyện.

, ba mẹ như , là cố muốn trừng tôi, vì tôi đã cãi lại.

Nhìn bóng lưng họ rời đi, tôi lắc đầu. Cha mẹ nào lại nỡ bỏ con cái ở ngoài vào đêm khuya, hơn nữa rõ ràng biết là nguy hiểm, mà vẫn chọn như .

Trừ phi… họ căn bản không xứng đáng cha mẹ!

Mà trên người tôi ngoài tờ vé số, hiện tại không có một đồng nào, không có cách nào nhà nghỉ, chỉ có thể tìm một nơi tạm lánh qua đêm.

Nhưng đêm nay thật sự hơi lạnh, lại còn mưa phùn.

Tôi đứng ở cửa hàng, hít sâu một hơi, đang định lấy hết can đảm chạy ra ngoài.

Một người đàn ông mới vào cửa hàng, mua hai ổ bánh mì, lại đột nhiên chắn đường tôi. Trên tay ông còn cầm hai chiếc kẹp tóc xinh xắn, quần áo trên người hơi bẩn, im lặng lấy từ trong túi ra một tờ một trăm tệ.

“Tiền không nhiều, đủ để nhà nghỉ qua đêm.”

Nói xong, ông cẩn thận cất chiếc kẹp tóc vào túi, rồi đội mưa chạy thẳng ra khỏi nơi này.

Cầm tờ một trăm tệ, nghĩ đến chiếc kẹp tóc xinh xắn đó.

Tôi không kìm nước mắt, trên thế giới này, vẫn có những bậc cha mẹ thương con .

Chỉ là tôi không may mắn, không gặp mà thôi.

4

Năm nghìn tệ bà ngoại cho tôi, tôi không giấu ở nhà.

Mà ở một nơi cách nhà mười mấy cây số, tôi tìm một góc khuất, đào một cái hố ở đó, năm nghìn tệ bọc cẩn thận trong túi ni lông, bên ngoài bọc thêm một túi rác đựng đồ ăn vặt, rồi chôn xuống hố.

Phòng của tôi là một nhà kho nhỏ.

Vì năm nghìn tệ đó, đã bị lục tung ít nhất năm lần. Thậm chí cả đồ lót của tôi, cũng bị ba mẹ cắ.t ra để tìm kiếm.

Ở nhà không an toàn.

Chôn xuống đất, đó là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Tôi đào tiền lên, may mà cũng mang theo chứng minh thư, liền đến bệnh viện kiểm tra chân.

Tôi không quên kiếp trước vì sao mình che.c.

Lần này, số phận nằm trong tay tôi, tôi có thể tự cứu sống mình.

Từ bệnh viện trở về, kết quả chẩn đoán tôi nhận , giống hệt kiếp trước.

Chi phí phẫu thuật năm mươi vạn, chi phí cắ.t cụt hai vạn.

Tôi cầm tờ chẩn đoán, trực tiếp về nhà. Chưa bước vào nhà, đã nghe thấy giọng của ba mẹ và hai Hứa Phán ở cửa.

“Lớp học bổ túc hai vạn à?”

“Giáo viên dạy lớp bổ túc lần này, nghe là giáo viên nổi tiếng. Ba mẹ, lần này con thật sự rất tự tin, nếu học lớp bổ túc này, con nhất định sẽ thi đậu!”

“Hai vạn thì hai vạn, nếu con thi đậu cao học, nhà họ Hứa chúng ta sẽ có người học cao học, đây là chuyện tốt, tốn chút tiền cũng không sao!”

[…]

Thi đại học ba lần, mới miễn cưỡng đậu đại học.

Lại muốn thi cao học, cố gắng hết sức ba năm, thành tích lại mỗi năm một kém hơn.

Nhưng ba mẹ vẫn nuông chiều, lại vì ấy là người học giỏi nhất trong ba em, nên đặc biệt đặt nhiều hy vọng.

Tôi trực tiếp bước vào, đặt tờ giấy lên bàn trà: “Ba mẹ, hai. Hôm nay con đi bệnh viện kiểm tra, chân con cần phải phẫu thuật, chi phí phẫu thuật năm mươi vạn, hoặc nếu cắ.t cụt thì là hai vạn. Ba mẹ có muốn cứu con không?”

Giọng tôi rất nhỏ, không mang theo bất kỳ hy vọng nào.

Đúng như tôi dự đoán.

Ba mẹ lập tức kêu lên, vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác: “Cái gì mà phải phẫu thuật? Tao thấy mày chỉ muốn lấy tiền của tao với ba mày thôi, cũng không nghĩ xem mày có xứng đáng không?”

Ba tôi gật đầu, ánh mắt rất lạnh lùng.

“Cho dù là thật, điều kiện nhà mình cũng bình thường, không lấy ra hai vạn tệ.”

Tôi chỉ vào hai: “Ba mẹ vừa mới có thể cho hai đăng ký lớp học bổ túc hai vạn tệ mà? Việc học của hai rất quan trọng, mạng sống của con chẳng lẽ không quan trọng hơn sao? Hơn nữa con có thể đảm bảo, sau này con nhất định sẽ báo đáp ba mẹ, trả lại số tiền này cho ba mẹ, không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...