Xổ Số – Chương 1

Chương 1

Giới thiệu

Ba mẹ dùng tiền tiết kiệm của tôi mua xổ số, trúng ba mươi triệu.

Cùng ngày hôm đó, tôi bị chẩn đoán hoại tử cơ bắp chân, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ phải cắ.t cụt.

Chi phí phẫu thuật năm mươi vạn, mà cắ.t cụt chỉ tốn hai vạn.

Ba mẹ rất nhanh đã có quyết định.

“Anh cả con năm sau cưới vợ, phải mua xe mua nhà cho nó. Anh hai con học hành không giỏi, phải cho nó đi du học. Còn ba, nó còn chưa trưởng thành, ba mẹ phải để dành chút tiền cho nó…”

, họ chỉ cho tôi một vạn rưỡi.

Tôi buộc phải chọn cắ.t cụt để giữ mạng, vết thương lại bị nhiễm trùng, cần phẫu thuật lần hai, ba mẹ đã chặn số điện thoại của tôi.

Khi tôi che.c, ba mẹ đang cùng ba trai dọn vào căn nhà mới mua.

Sống lại một đời, tôi cầm tờ năm mươi tệ tiết kiệm bấy lâu, chạy như bay đến cửa hàng xổ số.

Lần này, tôi sẽ tự cứu lấy mình!

1

Nằm trên giường bệnh chờ che.c cảm giác thật chẳng dễ chịu.

Vết thương cứ liên tục chảy mủ, đau nhức như kim châm, cả đêm không tài nào ngủ .

Nhiễm trùng trở lại, bác sĩ cần phải phẫu thuật lần hai.

Lần phẫu thuật này tốn một vạn tệ.

Tôi vẫn chưa muốn che.c, chỉ có thể gọi điện cho ba mẹ, cầu xin một cơ hội sống sót.

Họ trúng ba mươi triệu, có đủ tiền mua nhà cho cả, cho hai đi du học, để dành tiền cưới vợ cho ba.

Cho dù có trọng nam khinh nữ đến đâu, lẽ nào cũng không cho tôi một vạn tệ tiền cứu mạng?

Tệ lắm thì tôi có thể viết giấy nợ.

Đợi đến khi tôi học đại học, tôi có thể vừa đi thêm vừa đi học, rồi trả lại tiền cho ba mẹ, có tính lãi cũng không sao, tôi có thể trả dần dần.

Tóm lại, tôi muốn sống, bằng bất cứ giá nào.

Điện thoại kết nối…

Tôi dè dặt đưa ra cầu của mình, đổi lại chỉ là những lời mắng nhiếc của ba mẹ và ba trai.

“Hứa Đường, đừng tưởng ba mẹ không biết con đang tính toán gì!”

“Số tiền này đều là để dành cho các con, ba mẹ cho con một vạn rưỡi để phẫu thuật đã là rất tốt với con rồi.”

“Còn muốn một vạn nữa? Chân con bằng vàng à? Đúng là tiểu thư đỏng đảnh, chắc chắn là bệnh viện muốn lừa tiền, con mau xuất viện đi, đừng suốt ngày nhòm ngó tiền của các con!”

[…]

Nào là đồ vong ân bội nghĩa, nào là con là lỗ vốn.

Hay là câu: Số con đã , cứu cũng không , thà che.c sớm đầu thai sớm, khỏi tốn tiền.

Tóm lại, toàn những lời lẽ khó nghe.

Và tôi cũng hoàn toàn hiểu rõ, muốn ba mẹ trọng nam khinh nữ của tôi bỏ ra thêm một vạn tệ để tôi phẫu thuật lần hai, còn khó hơn lên trời.

Nể chút m.á.u mủ ruột rà.

Hoặc có thể , là sợ hàng xóm láng giềng chỉ trích, mất mặt mũi của ba cậu con trai quý báu, nên trước khi phẫu thuật lần đầu, họ mới bố thí cho tôi một vạn rưỡi.

Lúc đưa tiền, còn vẻ mặt tiếc rẻ.

“Ba mẹ thấy con là con của ba mẹ, nên mới cho con số tiền này. Con phải nhớ ơn ba mẹ và các con, sau này phải báo đáp, trâu ngựa…”

Chi phí cắ.t cụt hai vạn, họ cố cho một vạn rưỡi.

Chỉ vì dịp Tết, bà ngoại là người duy nhất thương tôi, không muốn thấy tôi bị ba mẹ ép bỏ học đi , nên đã lén đưa cho tôi năm nghìn tệ, để tôi tiền học đại học sau này.

Nhưng ba mẹ vẫn biết chuyện này.

Họ cho rằng con không cần nhiều tiền như .

Cũng có thể , con học đại học chỉ tổ phí tiền, thà tốt nghiệp sớm, có bằng tốt nghiệp cấp ba rồi lấy chồng sinh con, mang tiền sính lễ về nhà mẹ đẻ, rồi phụ giúp các em trong nhà, mới gọi là hiếu thảo.

Nhưng tôi không muốn sống cuộc đời như .

Ba mẹ đòi không , đã đá.nh tôi vài lần, muốn tôi đưa tiền ra.

Còn ba trai tôi, thì ngồi xếp hàng trên ghế sofa, lạnh lùng tôi bị đá.nh, không ai chịu đỡ cho tôi một lời.

Tôi đã chịu đựng những trận đòn, còn giấu tiền rất kỹ, chỉ vì tôi muốn học đại học.

Tiếc thay…

Số tiền này, cuối cùng vẫn bị tôi lấy ra chi phí phẫu thuật.

Một vạn rưỡi là giới hạn, huống hồ sau khi chuyện này xong, họ không muốn nghe máy của tôi nữa, không ai quan tâm sống che.c của tôi.

Màn kịch giữ thể diện đã diễn xong, cho dù hàng xóm láng giềng có bàn tán, họ cũng có thể đổ lỗi cho số phận của tôi.

, bây giờ tôi chỉ có thể nằm chờ che.c trên giường bệnh.

“Hứa Đường, chân của không thể kéo dài thêm nữa. Phải phẫu thuật ngay lập tức, nếu không, đừng là chân, ngay cả mạng sống của cũng không giữ !”

Bác sĩ chủ trị lại không nhịn mà đến tìm tôi, cố gắng thuyết phục tôi nhanh chóng phẫu thuật.

“Vâng, cháu sẽ thông báo với gia đình sớm nhất có thể.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ tôi biết rõ, vô ích thôi.

Tôi cúi đầu điện thoại, trên vòng bè WeChat, ba mẹ và ba trai đã chụp một bức ảnh chung, phía sau là một tòa nhà rất cao cấp.

Caption: Dẫn ba cậu con trai quý báu đi mua nhà, chúng tôi thật sự là những bậc cha mẹ thương con cái nhất trên đời!

Tôi không nhịn .

Chỉ là rồi lại khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cảm thấy thật mỉa mai.

Tôi bị cắ.t cụt cả hai chân, nằm độc trên giường bệnh, trong người không còn đủ tiền ăn cho ngày mai.

Vậy mà ba mẹ lại dẫn ba trai đi mua nhà vào lúc này.

Tôi không thể gắng gượng thêm nữa.

Vết thương ở hai chân đã trở nên nghiêm trọng đến mức không thể phục hồi, nhiễm trùng tái diễn, thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi.

Cuối cùng tôi lại gửi một tin nhắn WeChat cho ba mẹ.

Đáng tiếc, vẫn như đá chìm xuống biển.

Ngày tôi che.c, ba mẹ dẫn ba trai dọn vào căn nhà mới mua, trên mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ hạnh phúc.

Lại một bức ảnh gia đình, vẫn như mọi khi, không có tôi.

Cho đến che.c, người nhà tôi cũng không nhớ đến tôi.

2

Nhưng không ngờ, tôi lại trọng sinh.

Và trọng sinh về đúng ngày ba mẹ trúng xổ số ba mươi triệu.

Khi đó, tôi vừa cầm năm mươi tệ tiết kiệm bấy lâu, định đến hiệu sách mua hai cuốn tài liệu ôn tập. Thời gian đến kỳ thi đại học không còn nhiều, tôi muốn cố gắng thêm chút nữa, để thi vào một trường đại học tốt.

Những tổn thương từ gia đình, tôi muốn tự mình bù đắp lại bằng cuộc sống tương lai.

Nhưng sợ bị ba mẹ và các phát hiện, tôi cố chọn lúc hơn tám giờ tối mới ra ngoài, cẩn thận từng chút một đến hiệu sách, kết quả vẫn bị Hứa Triều bắt gặp.

“Hứa Đường, tiền đâu ra mà mày có 50 tệ? Có phải mày ăn cắp ở nhà không? Đưa tiền cho tao, tao sẽ không mách ba mẹ…”

Giống như kiếp trước, Hứa Triều đá.nh nhau với đám côn đồ ngoài trường, kết quả không chỉ thua mà còn phải đưa cho đại ca của bọn chúng một khoản tiền lớn để yên thân.

Nó không dám với ba mẹ, nên đi khắp nơi thu tiền bảo kê của học sinh các khối dưới.

Nhưng tiền vẫn không đủ, lại vừa lúc gặp tôi đang định mua sách ở cửa hiệu sách, liền nảy ra ý định xấu, định cướp năm mươi tệ trong tay tôi.

Kiếp trước, tôi không chịu đưa.

Kết quả trong lúc giằng co, đúng lúc ba mẹ đi xe máy điện ngang qua. Hứa Triều lập tức đổi trắng thay đen, tôi ăn cắp tiền ở nhà.

Lúc mẹ mang thai tôi và Hứa Triều, đã dùng một số thủ đoạn, mãi đến khi biết là long phụng thai, con trai là phúc khí tốt lành, mới miễn cưỡng sinh tôi ra, lại thêm Hứa Triều là con trai út, ba mẹ đặc biệt cưng chiều nó.

, đối với lời của nó, tự nhiên cũng tin không chút nghi ngờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...