Xổ Số Cái Chết – Chương 5

Sau khi giới thiệu thân phận, Lục Viễn dẫn chúng tôi đi, còn dặn dò tôi:

“Cô Thẩm, tôi từng học thêm khóa tâm lý, biết chút về phân tích nét mặt. Đợi lát nữa gõ cửa, chị đứng ở đằng sau, để tôi quan sát vẻ mặt của đối phương, phán đoán xem có ai có biểu cảm lo lắng quá không. Vụ án này thời gian cấp bách, thiếu bằng chứng quan trọng, cần phải dùng một vài thủ đoạn điều tra đặc biệt, để bảo vệ an toàn cho chị.”

Tôi vội vàng gật đầu: “Được.”

 

14.

Những cuộc điều tra sau đó, lại cho chúng tôi thất vọng.

Nơi đến đầu tiên, là nhà chị Vương ở tòa số 3.

Lúc chị ta thấy tôi, vẻ mặt căn bản không có gì thay đổi.

Thậm chí còn không biết chuyện hai người trong tòa nhà đã chết.

Trong nhà chị nuôi 5 6 con ch.ó thuộc các giống khác nhau, thu dọn không sạch sẽ lắm, thỉnh thoảng vẫn ngửi thấy mùi thối.

Rèm cửa sổ mở cả ngày, trừ khi đi dắt chó đi dạo mới đi ra khỏi nhà.

Bởi vì hay bị chửi, nên ngay cả nhóm tiểu khu sớm đã chặn rồi, chưa từng xem qua.

Dù chúng tôi hỏi dò hay điều tra, cũng không phát hiện ra sơ hở gì.

Theo như chị ta , nếu thật sự muốn g.i.ế.c những người từng chửi, tôi còn xếp dưới 20 người nữa.

Sau đó, chúng tôi tìm đến ông chủ bán đồ ăn sáng.

Lúc ông ta thấy tôi, cũng không có biểu hiện gì bất thường.

Lục Viễn đưa chúng tôi đi lục soát nhà và cửa hàng của ông, tìm khắp mọi nơi, cũng không phát hiện ra đồ gì bất hợp lý.

Lãng phí quá nhiều thời gian, cũng chỉ đành quay về.

Cuối cùng là ông Lưu, chúng tôi ngay cả mặt cũng không thấy.

Đứng trước cửa nhà hồi lâu, không ai trả lời.

Gọi điện thoại mới biết, ông ấy con trai đón du lịch từ lâu rồi.

Một tuần gần đây không có ở nhà.

Sau khi nhận các loại vé máy bay và ảnh tự sướng của đối phương, Lục Viễn cũng đánh một dấu X lớn trên tên của ông Lưu.

Trở về tay không, thời gian đã đến 10 rưỡi đêm.

 

15.

Thấy tôi lo lắng, Lục Viễn vỗ vai tôi, bảo tôi thả lỏng.

Cậu ta lấy cuốn sổ của Lý Quan Kỳ ra, cùng với tôi bắt đầu tiến hành vòng thứ hai.

Lần này phạm vi nghi ngờ mở rộng.

Chỉ cần các hộ có ấn tượng sâu với hai chúng tôi, đều đưa vào.

Phạm vi chồng chéo, mở rộng hơn 10 người.

“Hai lần trước, một lần xảy ra vào buổi chiều, một lần vào sáng sớm, vì thế cũng không cần lo lắng quá về vấn đề thời gian, không có nghĩa 12 giờ nhất định sẽ c.h.ế.t tại chỗ, chúng ta vẫn còn thời gian tiếp tục điều tra. Chỉ cần bắt hung thủ thật sự, tôi nghĩ nhất định có cách để cáo phó mất hiệu lực.”

Sau khi an ủi tôi, Trần Viễn về phía bảo an Đỗ Vũ:

“Đỗ Vũ, trong danh sách này, có tên của cậu, cậu đã ở đây rồi, thì đi đến phòng cậu trước đi.”

Đỗ Vũ hơi sững người, sau đó nhẹ:

“Vâng, cảnh sát Trần.”

 

16.

Tòa nhà chuẩn bị phòng cho bảo vệ, là phòng đơn một phòng ngủ một phòng khách.

Phòng khách không tính là rộng cộng thêm một phòng ngủ khá chật chội.

Có lẽ không ý đến nhiều chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, trên bàn nào của Đỗ Vũ cũng vứt đầy quần áo và đồ vật lung tung, một mớ hỗn độn.

Trước khi tôi đến, Lục Viễn bọn họ sớm đã tra hỏi từng nhân viên bảo vệ, vì thế cậu ấy  không chuyện nhiều với Đỗ Vũ, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm.

Mắt thấy thời gian từ từ trôi đi, vì để tăng tốc độ, lúc bọn họ kiểm tra phòng khách, một mình tôi vào phòng ngủ của Đỗ Vũ.

Nhìn một vòng, trừ vài đồ bẩn, cũng không phát hiện thứ gì lạ.

Vì thế tôi chuẩn bị đi ra xem tiến độ bọn họ.

Nhưng lúc đi đến cửa phòng, tôi vô đụng rơi chiếc bút trên bàn, nó lăn vào trong góc tường.

Nhìn thấy chiếc bút, tôi chợt có chút sững sờ.

Luôn cảm thấy có chút lạ.

Trong phòng của cậu ta đều là các đồ lung tung, đặt ở mọi nơi, có thể cái gì cũng có.

Nhưng duy nhất, không có một mảnh giấy.

Nếu không có giấy, trên bàn lại bày ra một cây bút gì?

Tôi không nhịn lén mở cửa tủ của cậu ta ra, không ngoài dự đoán, không có một cuốn sổ, hay bóng dáng một tờ giấy nào.

Nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.

Cái này không đúng lắm.

Lúc tôi cúi người nhặt cây bút lên, cuối cùng dưới đáy bàn, tôi thoáng thấy một mảnh giấy nhăn nhúm nhỏ.

Nếu như góc không sát với mặt đất, căn bản không thể thấy, ở dưới bàn sách còn nhét đồ.

Sau khi vội vàng đẩy chiếc bàn ra, tôi cầm lấy cuốn sổ mỏng nhàu nát.

Giống cuốn sách phiên âm viết hàng ngày hồi bé.

Lật một trang bìa trong đó, đập vào mắt là bốn chữ.

Chữ viết nghiêng ngả, rất có lực, thậm chí rách cả giấy, mực thấm qua cả trang sau.

[Tôi hận các người.]

Khoảnh khắc này, một cảm giác ớn lạnh xộc thẳng lên não tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...