Xin Lỗi Vì Đã [...] – Chương 9

Chương 9 -

17.

Giang Yến gọi điện, đề nghị kết hôn.

Để ép người trong lòng mình quay lại,

ta không định đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức nghi lễ.

Bên kia đầu dây, ta bảo tôi cứ suy nghĩ thêm.

Nhưng tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều,

gật đầu đồng ý một cách dứt khoát.

Khi sinh mệnh bắt đầu đếm ngược,

tôi tưởng mình sẽ sợ hãi hoặc buồn bã.

Nhưng lạ lùng thay, tôi lại chẳng có cảm giác gì.

Chỉ muốn tranh thủ thời gian, nốt những việc còn dang dở.

Cho đến một ngày, quay lại trường cũ để phỏng vấn.

Sau buổi phỏng vấn, tôi một mình bước đi trong khuôn viên quen thuộc,

cảm giác nghẹt thở như c.h.ế.t đuối bỗng ập đến.

Nơi đây chứa đựng quá nhiều kỷ niệm đẹp đẽ.

Tạ Tùy xuất thân danh giá, kiêu ngạo, tự phụ, lại còn đẹp trai nổi bật.

Những năm đại học, là người khiến bao thương thầm.

Anh nóng tính, thiếu kiên nhẫn,

lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, rất hiếm khi dịu dàng với ai.

Nhưng chỉ riêng với tôi— ngoan đến mức khiến người ta không dám tin.

Trong mắt , tôi cái gì cũng tốt, gì cũng đúng.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một đêm mùa đông đầy tuyết rơi.

Đó là trận tuyết đầu tiên của năm ấy.

Tôi và cùng phòng vui đến phát cuồng, bất chấp cái lạnh,

chạy ra sân chơi ném tuyết.

Rồi một quả cầu tuyết của tôi không may trúng ngay đầu một ai đó.

Tạ Tùy quay người lại, mặt đen như mực, định nổi giận.

Nhưng khi thấy tôi chạy đến xin lỗi— khựng lại.

Từ ngày đó, bắt đầu theo đuổi tôi.

Dù có khuôn mặt đào hoa,

con người lại thuần khiết đến không ngờ.

Còn lén xăm một hình con bướm nhỏ, vì tôi.

Sau khi nhau, tôi từng hỏi vì sao lại thích tôi.

Tạ Tùy đút tay vào túi, khẽ nơi khóe môi,

nghĩ vài giây rồi không trả lời trực tiếp.

“Hôm ấy quay đầu lại, thấy em quàng khăn len, mũi đỏ ửng vì lạnh…

Tự nhiên không nỡ mắng nữa.”

Tôi bật , trách là “ vì ngoại hình à.”

Tạ Tùy bật nhẹ,

cúi người hôn tôi, thì thầm bên môi:

[ – .]

“Vậy thì chỉ lòng với mỗi em.”

18.

Ký ức lũ lượt kéo về,

tim tôi quặn thắt đến mức không thể thở nổi.

Có lẽ… tôi nên điên một lần.

Nghĩ là .

Trời tối đen, mưa lại bắt đầu rơi.

Tôi ngồi ở bậc thềm của một cửa hàng tiện lợi gần cổng trường,

ôm chai rượu, uống đến say mềm.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có một chiếc xe dừng lại bên đường.

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông cầm ô đen,

dẫm lên mặt đường ướt mưa loang loáng ánh đèn,

đi thẳng về phía tôi.

Anhu nửa ngồi xổm xuống,

che ô lên đầu tôi.

Tôi ngẩng mặt lên một chút,

rõ khuôn mặt ấy.

Lông mày như lưỡi dao, sống mũi cao thẳng.

Là Tạ Tùy.

Anh tôi chăm vài giây,

rồi bế bổng tôi lên, đặt vào ghế xe.

Về đến nhà.

Tạ Tùy nhẹ nhàng đỡ tôi uống thuốc giải rượu.

“Giang Yến ong bướm lăng nhăng, lại còn coi em như người thay thế.”

“Anh vừa chung thủy hơn hắn, vừa giàu hơn hắn, không chọn thì em lỗ to rồi.”

Anh ngồi bên giường,

bóp nhẹ đôi má đỏ bừng vì sốt của tôi như trừng ,

tự mình lảm nhảm.

Lải nhải từng câu một,

mắt long lanh, chứa đầy yếu đuối và đau thương.

“Em nắm scandal gì của hả?”

“Là sợ ma, không dám xem phim kinh dị? Hay kén ăn, ghét rau xanh?”

“Đồ lừa đảo nhỏ, sao em lại không cần nữa…”

Tôi say đến mức chẳng còn chút lý trí nào.

Tưởng như mấy năm trước, chúng tôi vẫn còn đang nhau.

Vừa mở mắt ra đã nhõng nhẽo đòi sờ cơ bụng của .

Tạ Tùy ngoan ngoãn vén áo lên,

để mặc tôi sờ nắn đủ kiểu.

Giọng mềm mại đến không thể tin nổi:

“Bé con, em không biết nhớ em đến nhường nào đâu…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...