Xin Lỗi Vì Đã [...] – Chương 4

Chương 4 -

7.

Sau khi ngồi xuống, một đám người xúm lại rôm rả mời rượu, bắt chuyện với .

Tạ Tùy nét mặt nhàn nhạt, bị người ta vây quanh,

Ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, ngửa đầu uống từng ly không dứt.

Người từng không hề đến rượu hay thuốc –

Giờ đây, lại thành thạo như .

Tôi lặng lẽ .

“Ê, hình xăm của A Tùy chưa tẩy sạch kìa?”

Có người tinh mắt, nhận ra mặt trong cổ tay phải của Tạ Tùy –

Ở đó có một hình xăm con bướm.

Nét đỏ đã nhòe màu, mờ nhạt đến khó rõ.

Người bên cạnh ám muội, lập tức hùa theo:

“Nhìn phát biết ngay là xăm vì rồi! Đoán chắc A Tùy vừa vừa hận, tiếc không nỡ xóa.”

“Gái nào đấy? Đám bọn mình quen A Tùy cũng chưa lâu, chưa từng nghe nhắc đến ai cả.”

Tạ Tùy hờ hững nâng mắt, lười biếng :

“Lâu quá rồi, chẳng nhớ nữa.”

“Xóa hai lần rồi, thấy phiền quá nên tạm để lại .”

Anh liếc qua tôi – lúc ấy đang cúi đầu ăn dĩa trái cây.

Ánh mắt lạnh như băng, giọng cũng lạnh tanh:

“Chờ hôm nào rảnh, tôi xăm hẳn con rùa to đè lên luôn.”

Tôi nghẹn một miếng dưa hấu, ho sặc sụa dữ dội.

Giang Yến vội vàng vỗ lưng giúp tôi thuận khí.

Tạ Tùy không biểu cảm, nghiêng người đưa cho tôi một chai nước:

“Uống đi, Nghê.”

“Đừng c.h.ế.t nghẹn ở đây.”

8.

[ – .]

Cái miệng đúng là độc địa.

Giang Yến nhướng mày: “Hai người quen nhau à?”

Uống xong nửa chai nước, tôi cuối cùng cũng hồi tỉnh:

“Vài hôm trước từng phỏng vấn qua Tạ.”

Đám người từng chạy đua trên núi hôm đó cũng có mặt, nghe liền rộn lên ồn ào.

Nói không nhận ra tôi, phải tự rượu.

Giang Yến :

“Thật đúng là trùng hợp. Tạ thiếu, tôi – Nghê Nghê – năng lực việc không tồi đấy chứ?”

“Biết ta.” Tạ Tùy gằn nhẹ.

“Cô ta chặn tôi giữa đường rồi phỏng vấn tùy tiện.”

Tay siết chặt ly rượu, không không – chỉ lạnh lẽo khinh thường.

Men say dần dâng, cuộc vui bắt đầu bước vào chủ đề chính.

Giang Yến thử thăm dò, bắt đầu chuyện ăn với Tạ Tùy.

Công ty nhà phần lớn ở nước ngoài, giờ mới về nước nên không thể thiếu việc hợp tác với nhà họ Tạ.

Mọi người nhao nhao hùa vào:

“Lần này Giang Yến vung tiền dữ ha!”

Giang Yến :

“Có gì đâu. Nếu có thể kết hợp với nhà họ Tạ, cái gì tôi cũng chịu.”

Tạ Tùy cũng nụ ấy không chạm tới đáy mắt.

Lạnh lẽo, vô cảm.

Anh dụi tắt tàn thuốc trên đầu ngón tay, phả ra một làn khói.

Quay đầu, ánh mắt sâu hun hút chằm chằm vào tôi:

“Bạn , thật xinh đẹp.”

“…Nếu tôi muốn hai người chia tay thì sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...