Xin Lỗi Vì Đã [...] – Chương 14

Chương 14 - Hết

Tạ Tùy nhốt mình trong phòng,

như con thú cùng đường tuyệt vọng.

Giận dữ. Tuyệt vọng. Bất lực. Không nơi trút.

“Trả ấy lại cho tôi. Tôi không cần gì cả… chỉ cần ấy… xin hãy trả ấy cho tôi…”

Anh nghiến răng, giọng nghẹn ướt như sắp bật khóc,

với khoảng không trước mặt.

Không có ai trả lời.

Tạ Tùy chợt nhớ, ngày Nghê Điệp chết, từng xin một cái ôm.

Trái tim trống rỗng bắt đầu mục ruỗng,

mọc lên một đóa hoa bi thương, nhuốm m.á.u và tuyệt vọng.

Anh điên cuồng đập , thân đầy thương tích.

Sau đó lặng lẽ ngồi giữa đống đổ nát,

cầm dao, định c.ắ.t c.ổ tay.

Bỗng…

giọng máy lạnh lẽo vang lên trong đầu:

“Cảnh báo: Lệch khỏi tuyến chính nghiêm trọng, tiến hành xóa ký ức.”

Ký ức… bị xóa lần thứ hai.

Nhưng rồi, vào một ngày tuyết rơi, lại nhớ ra.

Rồi lại bị xóa.

Rồi lại nhớ.

Lặp đi lặp lại.

Con người rất phức tạp.

Hệ thống có thể điều khiển thể xác, tẩy não,

không kiểm soát trái tim.

Lần nào hệ thống cũng mất năng lượng để reset,

nó bắt đầu bực.

Nghê Điệp không chịu hợp tác, khiến hệ thống phải tải lại 11 lần,

giờ còn phải liên tục xóa ký ức Tạ Tùy.

Nó đến từ thế giới khác, năng lượng hữu hạn.

Nó đã lừa Nghê Điệp.

có cố chấp lệch khỏi kịch bản,

Tạ Tùy cũng sẽ không chết.

Chỉ có hệ thống càng lúc càng yếu—cho đến khi không còn kiểm soát nổi họ.

“Tại sao không ngoan ngoãn nghe lời?

Anh sẽ có mới, con cái, một kết cục viên mãn.”

Tạ Tùy không nghe một chữ.

Anh mơ hồ đoán ra—tất cả là trò của hệ thống.

Bây giờ, mục tiêu sống duy nhất của :

là kéo nó c.h.ế.t cùng.

Cuối cùng—Tạ Tùy thắng.

Hệ thống càng lúc càng yếu,

giọng máy trong đầu đứt đoạn, méo mó.

Rồi…

nó hiện nguyên hình giữa không trung, ánh đèn đỏ nhấp nháy, hú còi cảnh báo “năng lượng cạn kiệt”.

Rồi im bặt.

Rơi xuống đất, vỡ vụn.

Một luồng sáng nhẹ từ cơ thể nó chảy vào người Tạ Tùy.

Là sinh khí hệ thống đánh cắp từ Nghê Điệp.

Cùng theo đó là toàn bộ ký ức của .

Tạ Tùy cuối cùng hiểu…

tất cả những gì đã chịu đựng.

[ – .]

Tất cả những đau đớn và nhẫn nhịn của người .

Cảm giác như tim bị khoét rỗng,

xoáy vào hố đen không đáy.

Tạ Tùy thở gấp, từ từ nhắm mắt lại.

“Chúa ơi… nếu ngài thật sự tồn tại…

Xin hãy để con…

tìm thấy ấy.”

26. Đại Kết Cục.

Tuyết rơi rồi.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Trời đã tối, từng nhóm người ôm cốc sữa nóng lục tục quay về ký túc xá.

Bên sân thể thao, Nghê Điệp ôm gối ngồi dưới cột đèn.

Ánh đèn vàng ấm áp, dịu dàng.

Cô mặc áo phao trắng mềm, quàng khăn len,

chỉ lộ đôi mắt long lanh và chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh.

Đôi tay đeo găng bông, đặt trên mũi giày.

Giống như một con mèo cuộn đuôi sưởi ấm.

“Nghê Nghê, mau lại đây!” – cùng phòng gọi từ xa.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Cả nhóm hào hứng bắt đầu ném tuyết.

Trên sân đã có không ít người.

Nghê Điệp nắm tuyết nặn thành cầu,

nhắm kỹ rồi ném—lỡ tay trúng ngay đầu người ta.

“Chết rồi c.h.ế.t rồi!”

Cô hoảng hốt chạy đến xin lỗi:

“Xin lỗi nhé, không cố ý đâu. Anh không sao chứ?”

Người bị ném trúng… là một chàng trai cực điển trai.

Anh quay đầu lại, đôi mắt ươn ướt,

chăm .

Đau đến phát khóc sao…?

Cô hoảng sợ,

không phải nhỡ đâu có viên đá trong quả cầu tuyết chứ!?

Tạ Tùy gắng gượng kìm nén cảm ,

giọng khản đặc: “Không sao.”

“Hay ném lại đi nè?”

Nghê Điệp dúi vào tay một quả cầu tuyết.

Tạ Tùy không nhận.

Câu “Anh không nỡ” nghẹn lại nơi cổ họng.

Trời rất lạnh, thở ra làn khói trắng,

mắt đỏ hoe,

chỉ khẽ với .

Cánh bướm thoát khỏi xiềng xích,

băng giá tan chảy từ trong mùa đông.

Bé con, đừng sợ.

Chỉ cần em vỗ cánh—

cả thế giới này…

Anh nguyện đảo lộn vì em.

Đôi mắt —sẽ giữ lại cho em một mùa xuân rực rỡ.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...