Xin Lỗi Vì Đã [...] – Chương 12

Chương 12 -

23.

Chiếc váy cưới thật đẹp,

đuôi váy trắng muốt thướt tha quét đất,

mỗi bước đi đều để lại một vệt cong mềm mại, tuyệt mỹ.

Ba chuyên viên trang điểm vây quanh tôi,

tỉ mỉ hóa trang từng chút một.

Vừa hóa trang xong,

một số điện thoại lạ gọi đến.

Tôi bắt máy—

giọng lạnh nhạt của Tạ Tùy vang lên:

“Đừng tưởng hôm nay sẽ như ý nguyện.”

“Lại phải khiến thất vọng rồi— hắn đang trên đường đến hôn lễ đấy.”

Anh còn ác ý ép tôi đoán:

Giang Yến sẽ chọn ai?

Tôi không trả lời.

Trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Do dự vài giây, cuối cùng không kiềm , mở lời:

“Tạ Tùy… có thể đến ôm em một cái trước khi hôn lễ bắt đầu không?”

Cuối cùng rồi mà.

Muốn một cái ôm thôi, đâu có quá đáng?

Đầu dây bên kia bỗng ngưng thở trong thoáng chốc,

nhịp thở đứt đoạn, rối loạn.

Hồi lâu sau, Tạ Tùy phản ứng lại,

bằng giọng đầy giận dữ:

“Cô nghĩ tôi là gì? Thật tưởng tôi không nỡ ra tay với à?”

“Ngày cưới còn muốn ôm người cũ— chơi ác thật đấy!”

Anh tưởng tôi đang trêu .

Chịu hết nổi, cúp máy thẳng tay.

Tôi khịt mũi, thấy hơi tủi thân.

Tôi không hề trêu .

Chỉ là đột nhiên… nhớ cảm giác ôm vào lòng.

24.

Hôn lễ bắt đầu.

Có lẽ nhờ Tạ Tùy đứng sau thúc đẩy,

nữ chính đến nhanh đến bất ngờ.

Cửa còn chưa mở, tôi còn chưa bước vào lễ đường,

thì bản nhạc piano dịu dàng lãng mạn bị cắt ngang đột ngột.

Bên trong lễ đường vang lên một giọng nữ chanh chua,

to đến mức cách một cánh cửa vẫn nghe rõ:

“Giang Yến! Anh dám cưới người khác, tôi khiến cả đời không tìm ra tôi nữa!”

[ – .]

Thợ trang điểm và nhân viên đứng bên cạnh giúp tôi chỉnh váy,

gắng nhịn , gương mặt nén chặt vẻ phấn khích khi “bắt quả dưa to”.

Ngay cả tôi cũng có phần ngạc nhiên.

Tưởng phải đi hết nửa quy trình,

đến đoạn trao nhẫn mới có “drama”.

Không ngờ lại đến sớm thế.

Tôi phớt lờ những lời thì thầm sau lưng,

kiên nhẫn đứng chờ.

Một lát sau, cửa bật mở.

Nữ chính xuất hiện.

Cô ta liếc tôi bằng ánh mắt đầy hằn học,

sau đó bỏ chạy ra ngoài.

Giang Yến vội vàng đuổi theo.

Khách khứa xôn xao, cả lễ đường rối loạn.

Tôi xoay người lại, ngửi thấy mùi khói thuốc cay đắng.

Tạ Tùy đưa tay ra:

“Không Giang nhị thiếu phu nhân rồi, tỉnh ra chưa? Nếu không muốn bị người ta tiếp thì đi theo tôi.”

Giọng điệu không tính là tốt,

sắc mặt lạnh lùng, cố ra vẻ dửng dưng.

Nhưng đâu biết—

đôi môi mím chặt thành đường thẳng đã tiết lộ sự căng thẳng trong .

Tôi chăm ,

ánh mắt lướt qua từng đường nét khuôn mặt thân quen đó.

Tạ Tùy, em thật sự muốn đi cùng .

Đáng tiếc… em không thể.

Sau khi tôi chết, hệ thống sẽ xóa sạch ký ức của tất cả mọi người.

Không ai còn nhớ chúng tôi từng nhau.

Kể cả Tạ Tùy.

Với , tôi…

chỉ là một người xa lạ, chưa từng có giao điểm cuộc đời.

Tôi khẽ :

“Xin lỗi, tôi phải đi tìm Giang Yến.”

Lòng bàn tay nắm váy siết chặt lại.

Tôi hít sâu một hơi.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của ,

tôi cởi giày cao gót, tháo khăn voan dài.

Mang theo bình thản và chấp nhận,

chạy thẳng vào kết cục bi kịch đã định sẵn cho mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...