Văn Án:
Tôi từng có một mối thời học sinh với Thái tử nhà họ Tạ.
Anh ấy kiêu ngạo, khó thuần phục và hay nổi nóng.
Thế chỉ riêng với tôi, lại dịu dàng đến lạ – luôn nhún nhường, luôn chiều theo mọi ý tôi.
Cho đến khi tôi đá , cuỗm hết tiền rồi biến mất không dấu vết.
Anh hận tôi thấu xương, đau đớn đến mức gần như mất nửa mạng sống.
Sáu năm sau, định mệnh trêu ngươi.
Anh đã trở thành một tay đua nổi tiếng.
Còn tôi bị kéo đến phóng viên phỏng vấn , hoàn toàn bị .
Tôi cứng nhắc đọc lời dẫn theo kịch bản:
“Xin hỏi, nguyên nhân chia tay mối đầu là gì?”
Vành mắt ửng đỏ, tôi lạnh lùng mà cay đắng:
“Không biết.”
“Cũng muốn hỏi thử… tại sao ấy lại không cần tôi nữa?”
1.
Cuộc tái ngộ với Tạ Tùy, tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào.
Tiếng gầm rú dữ dội của những chiếc siêu xe xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Chiếc xe đua màu đen dẫn đầu lao đi như mũi tên rời cung, vút qua trước mặt chúng tôi bên đường, rồi tiếp tục lao vút từng vòng trên con đường núi ngoằn ngoèo.
Trình Dạng đưa tôi tập tài liệu, dặn dò:
“Đám công tử này đang luyện tập chạy đường núi. Người đang lái chiếc Ferrari dẫn đầu kia chính là đối tượng phỏng vấn tối nay.”
“Chỉ có đúng mười phút thôi, lát nữa cứ đọc theo kịch bản là .”
MC chính bị viêm ruột thừa cấp, nên tôi bị gọi đến thế vai vào phút chót.
Giữa đêm gió núi thổi lạnh buốt, cũng đành phải đứng chờ.
Tôi càng lúc càng tò mò về thân phận của người đàn ông kia, liền lật mở hồ sơ.
Ánh mắt tôi lập tức khựng lại khi lướt qua cái tên ấy – Tạ Tùy.
Trình Dạng vẫn đang hào hứng giới thiệu:
“Cậu mới từ nước ngoài về chắc chưa biết rõ Tạ Tùy.”
“Anh ta là quán quân mùa trước của giải FIAGT1, nhà sáng lập câu lạc bộ siêu xe SUI, cũng là thái tử gia của tập đoàn Tạ thị…”
Tôi im lặng.
Thật ra, tôi biết rất rõ.
[ – .]
Sáu năm trước, chính tôi đã đá .
Anh hận tôi thấu xương, đau đớn đến mức gần như mất nửa mạng.
…Lẽ ra người bị viêm ruột thừa cấp đêm nay nên là tôi mới đúng.
2.
Tôi định bỏ chạy – đã chậm một bước.
Chiếc Ferrari đen vừa lao qua vạch đích bỗng bất ngờ đánh lái ngoạn mục, quay đầu gấp rồi tăng tốc lao thẳng về phía tôi.
Tiếng cơ gầm rú dữ dội, khoảng cách ngày càng rút ngắn.
Ánh đèn pha trắng loá chiếu thẳng vào người khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng, toàn thân lạnh toát.
Anh ấy… định đ.â.m c.h.ế.t tôi thật sao?
Lốp xe rít lên chói tai, chiếc xe phanh gấp và dừng lại – chỉ cách tôi chưa đầy một mét.
Trình Dạng hoảng hốt chạy tới:
“Cậu không sao chứ?!”
Tôi mặt tái mét, khẽ lắc đầu.
Mấy cậu công tử phía sau cũng đã xuống xe, vây lại:
“A Tùy, chơi kiểu này dữ quá nha, dọa người ta sợ c.h.ế.t rồi đó!”
Cửa xe bật mở.
Kẻ đầu sỏ bước ra, mặc bộ đồ đua đen pha đỏ.
Anh tháo mũ bảo hiểm, kẹp vào khuỷu tay – mái tóc ướt dính bết vào trán.
Tạ Tùy tôi, giọng điềm nhiên lạnh nhạt:
“Xin lỗi, không thấy có người.”
Anh đã khác xưa.
Trong ánh mắt và nét mặt ấy, có thêm vài phần lạnh lẽo xa cách, như muốn : đừng lại gần.
Đã không trốn , thì chi bằng cứ đường hoàng đối diện.
Tôi mỉm :
“Chào Tạ, tôi là MC phỏng vấn tối nay – Nghê Điệp.”
Tạ Tùy khẽ “ồ” một tiếng, rồi lạnh:
“Trợ lý ăn kiểu gì ? Mấy chương trình tào lao thế này cũng nhận?”
Bạn thấy sao?