Xin Lỗi, Mẹ Là [...] – Chương 8

Chương 8

Khi ông cảm nhận rằng mình sắp mất tôi thì từ lúc ấy, ông mới bắt đầu thật sự tôi.

Tôi bĩu môi. Thực ra cũng chẳng vui vẻ gì khi nhận ra điều này.

Nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm không rõ lý do.

“…Phương Vân, có thể đừng ly hôn không?” – ông hỏi.

Tôi quay lưng về phía ông, lơ đễnh đáp: “Tùy tâm trạng, chưa chắc.”

Thế là Cố Hoài lại trằn trọc cả đêm, trở mình không ngừng, thật phiền chết đi .

Mai tôi nhất định bảo quản gia dọn sẵn phòng khách, đuổi ông ta ra ngoài ngủ.

Ly hôn á? Tôi không ly đâu.

Thân phận hiện tại của tôi đúng là… vừa khít.

Cố Hoài phải nghe tôi, Cố Phương Niên cũng phải nghe tôi.

Ly hôn rồi tôi còn hành hạ họ kiểu gì nữa, những món nợ mà họ nợ tôi còn chưa tính xong cơ mà.

Tôi nham hiểm.

Đúng , không thể để ông ta lợi thế .

Tôi sẽ tiếp tục dây dưa với ông ấy thế này… cho đến tận lúc chết.

17

【Ký chủ, ngài thật sự quyết định không rời đi sao?】

“Là tạm thời.” – tôi chỉnh lại lời nó. “Không phải cậu chỉ cần khi tôi muốn thì có thể gọi cậu bất cứ lúc nào à?”

Hệ thống vốn không đồng ý. Nó mình còn có nhiệm vụ ở các thế giới khác, không thể mãi ở lại đây.

Nhưng tôi mặc kệ. Là nó tự dưng chọn tôi rồi vứt vào thế giới này, để rồi tận bao nhiêu năm sau mới ló mặt ra, còn đẩy cho tôi một đống mớ bòng bong.

Giờ cốt truyện đã khác xa nguyên bản.

Tống Noãn sang nước ngoài theo đuổi ước mơ. Cố Phương Niên từ tổng tài cao cao tại thượng rơi xuống thành tên thất bại ê chề. Chu Diêu Diêu thì vào tù, không còn cơ hội quay lại.

“…Vậy nếu cốt truyện tiếp tục trở nên cẩu huyết, cũng không sao chứ?”

Dù có ghét bỏ, Cố Phương Niên vẫn là đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra.

Tôi thấy rõ, cái tính hay lén lút ấy vẫn chưa bỏ . Cậu ta cứ ngấm ngầm chuẩn bị kế hoạch sang nước ngoài tìm Tống Noãn.

Nếu tôi thực sự bỏ đi như , không còn ai kiềm chế, rất có thể cốt truyện mới sửa xong lại lệch hướng lần nữa.

Hệ thống cạn lời, cuối cùng cũng đành đồng ý cấp cho tôi một quyền hạn — khi nào tôi muốn rời đi thì chỉ cần gọi, nó sẽ xuất hiện.

Về phần Cố Hoài, tôi nghĩ cách hay nhất là rõ mọi chuyện với ông ấy.

Tôi kể với ông rằng tôi vốn không phải người của thế giới này, và tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Hệ thống cũng lệ xuất hiện để chứng thực điều đó.

Và rồi… Cố Hoài rơi vào trạng thái bất an tột độ.

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, điều khiến ông ấy sợ nhất bây giờ chính là mất tôi.

Nếu tôi quay về thế giới ban đầu, tất nhiên sẽ giáng cho ông ta một đòn đau, điều đó giống như chiến thắng tinh thần. Huống hồ ông ấy có đau đớn cũng chẳng liên quan đến tôi, vì tôi đâu còn ở đây để thấy nữa.

Thay vào đó, tốt nhất là để tôi trở thành một ẩn số.

Ông ấy không biết tôi sẽ rời đi lúc nào, chỉ có thể mãi sống trong cảm giác bồn chồn lo sợ sẽ mất tôi bất cứ lúc nào.

Nhìn Cố Hoài suốt ngày dõi theo tôi, cứ như sợ chỉ cần lơ là là sẽ không thấy tôi nữa.

Tôi ngoài mặt lạnh tanh trong lòng thì sướng muốn chết.

Tống Noãn gửi lời mời tôi sang nước ngoài dự lễ tốt nghiệp của ấy.

Thế là cha con Cố Hoài – Cố Phương Niên bám dính tôi cả một ngày.

Người này hỏi: “Em đừng đi không?”

Người kia hỏi: “Mẹ, mẹ dẫn con đi với không?”

Tôi trả lời: “Không .”

Cố Hoài lại hỏi: “Vậy… lần này em đi rồi thì bao giờ trở về?”

Cố Phương Niên cũng hỏi: “Mẹ, còn Tống Noãn… ấy có về nữa không?”

Ngày xưa cũng từng có một thời, tôi hoặc là Tống Noãn cũng từng tha thiết mà buồn bã hỏi người khác như : “Khi nào mới trở về?”

“Anh không thể đừng đi sao?”

Tôi khẽ bật , dùng lại đúng câu trả lời khi ấy: “Đừng cứ bám lấy tôi mãi như không?”

“Mấy người … chỉ khiến tôi ngày càng chán ghét hơn mà thôi.”

[Toàn văn hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...