Cậu ta thức suốt đêm, tóc xõa xuống trán, sắc mặt tiều tụy, còn thê thảm hơn cả người chết.
Thấy tôi tới, như người chết đuối bắt cọc, vội vàng đứng dậy, bối rối hỏi: “Mẹ… máu… phải sao đây? Cô ấy mất nhiều máu quá…”
Tôi tát cậu ta. Cái tát đủ lực khiến mặt cậu ta nghiêng hẳn sang một bên, má đỏ bừng lên, cậu ta lại như không cảm nhận gì, ngón tay vẫn run rẩy liên hồi.
Tôi phản ứng ấy thì đành hạ tay xuống.
Đánh lúc này chỉ khiến cậu ta nhẹ nhõm hơn mà thôi.
10
“Mẹ, con… con sai rồi phải không…” – Cố Phương Niên run rẩy.
Tôi lườm cậu ta: “Ờ, chứ còn sao nữa?”
Cậu ta vò đầu bứt tóc, lưng tựa tường, ngồi phịch xuống đất.
“Con không cố ý như … Con chỉ không muốn để lại tiếc nuối. Con muốn lo xong cho Diêu Diêu rồi sẽ quay về sống tử tế với Tống Noãn…”
“Con thật sự không nghĩ mình sẽ ấy tổn thương…”
Tôi cúi xuống, vỗ nhẹ mặt cậu ta: “Mới thế này đã gục rồi? Phía sau còn dài nhé.”
“Cậu nghĩ hay lắm. Bỏ vợ, sang nước ngoài lo cho bồ xong lại muốn quay về đóng vai người chồng tốt?Tóm lại vai tốt đều để cậu diễn hết à?”
“Cậu tưởng cái bệnh mà Chu Diêu Diêu có thể chữa sao?”
Cố Phương Niên ngước lên, mờ mịt tôi.
“Nếu ta biết cái cớ này có thể giữ cậu ở bên thì ta sẽ chịu từ bỏ à? Cậu định ở với ta bao lâu? Một năm? Hai năm? Nếu bệnh của ta mãi không khỏi thì cậu cứ ở ngoài chăm sóc hoài à? Thế Tống Noãn thì sao?”
“Cô ấy phải cam tâm nguyện chờ cậu quay về chắc?”
Cố Phương Niên phản bác: “Không lâu đâu! Con chuyện với bác sĩ rồi, tối đa nửa năm nữa là Diêu Diêu sẽ khỏi!”
“Cô ấy cũng không muốn bị bệnh như … Điều trị cũng rất đau đớn…”
Đầu cậu ta bị người ta ném đá vào rồi chắc?
“Vậy cậu có đoán , sau khi cậu về nước, cái người đáng lẽ đang nằm viện điều trị tên là Chu Diêu Diêu giờ đang ở đâu không?”
Cố Phương Niên như bừng tỉnh, móc điện thoại gọi.
Thấy gương mặt cậu ta càng lúc càng tối sầm, tôi đoán chắc kết quả không khả quan gì.
Nghe tiếng hệ thống báo chỉ số cẩu huyết giảm, tôi bèn nhân cơ hội rút ra từ túi một bản xét nghiệm huyết thống trước sinh.
Đây là thứ tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu, vốn tính dùng cho phần cốt truyện phía sau, không ngờ giờ lại dùng sớm thế này.
Tôi thẳng tay ném tờ giấy vào mặt cậu ta, lạnh giọng: “Câu trả lời này, cậu hài lòng chưa?”
Cố Phương Niên như bị sét đánh ngang tai.
Tay cậu ta siết chặt tờ giấy, chữ đen trên nền trắng, còn có sức thuyết phục hơn bất kỳ lời nào của Chu Diêu Diêu.
Cửa phòng phẫu thuật bật mở, một y tá bước ra vừa đi vừa hỏi lớn: “Tống Noãn! Ai là người nhà bệnh nhân Tống Noãn?!”
Cố Phương Niên lảo đảo lao tới: “Tôi! Tôi là chồng ấy!”
Y tá liếc cậu ta, giọng đầy trách móc: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng tiếc là không giữ đứa bé.”
“Làm chồng kiểu gì hả? Mang thai 26 tuần rồi mà để ấy bị sốt, không đưa ngay đến bệnh viện, còn để ấy dầm mưa lâu như ?!”
26 tuần — thai nhi gần như đã phát triển hoàn chỉnh.
Não đã có phản ứng với va chạm nhẹ. Thỉnh thoảng khi Tống Noãn đặt tay lên bụng, lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng quay sang tôi.
“Mẹ, con vừa thấy bé đá bụng đó!”
Cô đối với Cố Phương Niên rốt cuộc còn cảm gì, tôi cũng không rõ.
Nhưng với đứa trẻ trong bụng, ấy thực lòng rất thương.
Còn cái kẻ ra tất cả mọi chuyện này, tôi thật sự không hiểu Cố Phương Niên có mặt mũi nào để ở lại mà tỏ vẻ đau khổ tuyệt vọng.
Người đau đớn hơn lúc này, rõ ràng là Tống Noãn.
11
Tống Noãn vừa tỉnh lại sau mê, liền thấy Cố Phương Niên đang quỳ gối bên cạnh giường mình.
“…Anh sai rồi, Tống Noãn, thực sự biết sai rồi!”
“Xin lỗi em, xin lỗi em… đúng rồi! Hay là em đánh đi! Mắng cũng , đều chịu hết!”
“Anh không cố ý em tổn thương… thật đấy, Noãn Noãn, chỉ là… chỉ là quá sợ… sợ em thật sự sẽ rời khỏi …”
Mắt cậu ta đỏ rực đầy tia máu, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Noãn, lớp vỏ kiêu ngạo bấy lâu cuối cùng cũng sụp đổ.
“…Noãn Noãn, con… con còn có thể có lại . Em đi…”
“Chỉ cần em chịu tha thứ cho , em muốn gì, cũng đồng ý hết…”
Tống Noãn nghe , cuối cùng cũng hé môi nứt nẻ: “…Anh thực sự cái gì cũng chịu?”
Cố Phương Niên gật đầu liên tục.
Tống Noãn nhắm mắt lại: “…Ly hôn đi.”
“Em không cần gì hết, Cố Phương Niên, em muốn ly hôn với .”
Tim Cố Phương Niên như rơi xuống vực thẳm.
Cậu ta há miệng, mất một lúc mới tìm lại giọng của mình.
“Không… ly hôn thì không .”
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Tống Noãn, khẽ nhếch môi, gắng gượng nở một nụ .
“…Em chỉ muốn ly hôn thôi.”
“Cố Phương Niên, rốt cuộc ghét em đến mức nào mới phải hành hạ em thế này?”
Cố Phương Niên sốt sắng giải thích: “Anh không ghét em, Tống Noãn, thực ra… thực ra ngay từ ngày đầu tiên gặp em, đã…”
“…đã bị em hấp dẫn rồi.”
“Anh vẫn luôn không muốn thừa nhận, thích em.”
Tống Noãn bình thản cậu ta: “Tình của thật đáng sợ.”
“Cố Phương Niên, em sẽ kiện .”
“Bạo lực gia đình, ngoại trong hôn nhân… nếu vẫn còn chút thể diện thì hãy ký vào đơn ly hôn đi.”
“…Trước khi ký, em sẽ không gặp lại nữa.”
Tống Noãn đã ra “tối hậu thư”.
Cố Phương Niên không sợ bị kiện, cậu ta sợ nếu sự việc thật sự đi đến bước đó thì giữa họ sẽ chẳng còn đường lui nào nữa.
Cậu ta khẽ run môi: “Được… sẽ ký. Em đang cần người chăm sóc, em bảo ký gì cũng ký, có thể về nhà với không? Để chăm sóc em…”
“…Không.” – Tống Noãn quay mặt đi.
12
Ý định ly hôn của Tống Noãn vô cùng kiên quyết, chỉ số cẩu huyết của hệ thống cũng giảm xuống đáng kể.
Nhưng con số ấy lại cứ mắc kẹt ở mức 30%, không cách nào hạ xuống tiếp.
Theo lý, hai nhân vật chính sắp ly hôn rồi, tôi cũng giám sát Cố Phương Niên sát sao, chẳng có cơ hội nào cho cốt truyện lệch hướng. Tôi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc chỗ cẩu huyết còn lại sẽ đổ vào đâu.
Cho đến khi một nhân vật không ngờ tới tự tìm đến cửa.
Tôi đang ở nhà Cố Phương Niên, giúp Tống Noãn thu dọn nốt mấy món đồ còn lại. Một người phụ nữ tóc xoăn, đeo kính râm, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Mặt mày hồng hào, tinh thần phơi phới, đâu ra dáng vẻ của người đang bị bệnh? Chỉ có cái thằng ngốc như Cố Phương Niên mới bị lừa.
Tôi đứng thẳng dậy, mím môi, các đốt tay kêu răng rắc.
Lúc đó tôi đã nghĩ— Tôi biết cái 30% cẩu huyết còn lại nằm ở đâu rồi.
Chu Diêu Diêu thấy tôi thì lập tức nặn ra một nụ thân mật giả vờ quen thuộc, muốn khoác tay tôi.
“Phu nhân, lâu rồi không gặp, sao lại ở đây ?”
Tôi hất tay ta ra: “Cô là ai? Quản gia đâu rồi? Tại sao để người lạ tự tiện vào nhà? Đuổi ta ra ngoài cho tôi!”
Trên mặt Chu Diêu Diêu thoáng hiện nét lúng túng. Cô ta vội tháo kính râm, giải thích liên tục: “Phu nhân, là cháu mà! Cháu là Diêu Diêu đây!”
Cô ta vén tóc ra sau tai, bộ e lệ: “Sau này chắc chắn Phương Niên sẽ chính thức giới thiệu cháu với gia đình.”
Tôi thật sự bật .
Cô này đúng là không biết xấu hổ.
Bạn thấy sao?