Xin Lỗi, Mẹ Là [...] – Chương 1

Chương 1

Lúc bước xuống cầu thang, tôi hơi choáng váng, trượt chân đập mạnh xuống bậc thang.

Một giọng máy móc xa lạ vang lên trong đầu tôi: 【Hệ thống sửa lỗi cẩu huyết đã kích hoạt】

Hàng loạt ký ức vụn vặt ập về. Tôi bất ngờ nhớ lại tất cả quá khứ.

Thì ra thế giới tôi đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôn tôi từng đọc, nam chính vừa ngược thân vừa ngược tâm nữ chính khiến tôi tức đến mức muốn xuyên màn hình.

Sau cùng, tôi qua đời vì khối u tuyến vú mà chết trẻ. Tỉnh dậy lần nữa, tôi đã thành một nhân vật trong truyện.

Mẹ của nam chính bá đạo vừa ngược người vừa ngược tâm.

Vì chỉ số tức giận của tôi với nhân vật đã đạt mức tối đa, hệ thống cho tôi quyền sửa lại cốt truyện. Chỉ cần chỉnh sửa xong 100% bộ truyện cẩu huyết này, tôi có thể quay về thế giới thật.

Lúc này, nội dung đang diễn ra đến đoạn bạch nguyệt quang trở về nước và với nam chính rằng năm đó ta rời đi là vì mắc bệnh nan y.

Tên con trai ngu ngốc của tôi liền tin sái cổ, sống chết đòi chữa khỏi cho bạch nguyệt quang, bằng không sẽ bắt cả thành phố mà bác sĩ ở chôn theo.

Tôi rùng mình một cái. Không thể để thằng ngốc này tiếp tục bôi tro trát trấu vào mặt mẹ nó nữa.

Tôi đột ngột mở mắt, chỉ thấy tay mình đang bị ai đó nắm chặt.

Cố Hoài thấy tôi tỉnh lại, hơi khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh rút tay về. “…Em tỉnh rồi, có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Tôi người đàn ông trước mặt—người đã cùng mình sống mấy chục năm nay—hóa ra chỉ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, cảm trong lòng phức tạp không thành lời.

Tôi ôm chăn nằm xuống: “Cố Hoài, em thấy chóng mặt, trong người rất khó chịu.”

Cố Hoài nhíu mày, ánh mắt sắc bén về phía bác sĩ gia đình.

Bác sĩ Trương toát mồ hôi: “Cố tiên sinh, tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi, phu nhân chỉ bị u đầu nhẹ, dùng thuốc tiêu sưng tan máu bầm vài hôm sẽ khỏi thôi.”

“Tên Cố Phương Niên đâu? Mẹ nó sắp chết rồi mà nó còn không thèm đến thăm?”

Cố Hoài tôi vài giây, bảo bác sĩ Trương kiểm tra thêm lần nữa rồi ra ngoài gọi điện thoại.

Bác sĩ Trương cầm thiết bị, mồ hôi túa ra như tắm: “Phu nhân, rốt cuộc thấy khó chịu ở đâu nữa ?”

Tôi bật : “Không sao, đợi Cố Phương Niên quay về là tôi khỏi liền.”

Nghe điện thoại xong, Cố Phương Niên lập tức quay về nhà.

Còn chưa bước vào cửa đã nghe tiếng ta làu bàu: “Ba, rốt cuộc có chuyện gì gấp thế, bên kia con đang rất bận mà.”

Vừa đẩy cửa phòng ra, thấy tôi nằm ủ rũ trên giường, Cố Phương Niên lập tức hoảng hốt.

Anh ta bước nhanh tới bên giường, cuống quýt hỏi: “Mẹ, mẹ bị sao ?”

Cố Phương Niên rất giống tôi, cứ như từ cùng một khuôn đúc ra.

Chỉ có đôi mắt là di truyền từ Cố Hoài, sâu thẳm đa , thôi cũng biết là đồ trăng hoa.

Tôi yếu ớt vẫy tay: “Tiểu Niên, lại đây với mẹ.”

Cố Phương Niên vội vàng bước tới bên giường.

Tôi đột nhiên như hồi sinh, bật dậy như rồng sống hổ mạnh.

Tôi giơ tay lên, tặng cho nó một cú bạt tai vang trời!

2

“Chát!” Một tiếng vang trời khiến tay tôi cũng thấy đau rát.

Cố Hoài sững người. Cố Phương Niên cũng sững người theo. Bác sĩ Trương thì cắm cúi thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rút lui.

“Một bạt tai này, là vì cậu bắt cá hai tay!”

Cố Phương Niên đứng chết trân tại chỗ tôi. Từ nhỏ tới lớn, chắc hẳn chưa ai từng đánh cậu ta như .

Cậu là con một của nhà họ Cố, Cố Hoài là người ôn hòa, còn tôi vì những lý do bất đắc dĩ mà phải tỏ ra hiền thục, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu, chưa từng ra tay bao giờ.

Cuộc đời cậu ta luôn thuận buồm xuôi gió, sau khi tôi tỉnh lại mới sâu sắc nhận ra, chính sự nuông chiều của tôi và Cố Hoài đã nuôi dưỡng ra một đứa con hư như .

Cốt truyện lệch lạc này, tôi phải dùng cái bạt tai này để kéo nó quay lại.

Tôi đổi tay, lại thêm một bạt tai nữa. “Cái này là vì cậu máu lạnh vô !”

“Cái này là vì…”

Cố Phương Niên cuối cùng cũng phản ứng kịp, lùi lại nửa bước tránh đòn, tôi đầy khó tin: “Mẹ, đang yên đang lành sao mẹ lại đánh con?”

Tôi giận tím mặt: “Tôi hỏi cậu, cậu không lo việc cho tử tế, chạy tới bệnh viện gì?”

Cố Phương Niên ngập ngừng một lúc: “…Diêu Diêu bị bệnh.”

“Ố ồ~ Diêu~ Diêu~ bị~ bệnh~” “Đúng là đàn ông tuyệt chủng hết rồi đó, cậu với ta đâu phải máu mủ ruột rà gì, ta bệnh liên quan gì đến cậu mà phải chăm sóc gì?”

Cậu ta : “Mẹ cũng biết mà, năm đó Diêu Diêu ra nước ngoài là vì con, con không thể mặc kệ ấy !”

“Trước đây vì sợ cậu buồn nên ta giấu chuyện bệnh tật rồi lẳng lặng chia tay ra nước ngoài, giờ lại quay về khóc lóc kể lể bệnh tật là vì nghĩ cậu giờ sẽ không buồn nữa à? Vả lại, ai bị bệnh nan y mà sống lây lất mấy năm như , chữa hoài không chết là sao?”

“Nói cho cùng, cho dù ta có thực sự bị bệnh thì bệnh của ta là do cậu ra à? Cô ta khỏe hay không có liên quan gì đến cậu không? Cố Phương Niên, đừng quên cậu là ai. Cậu đã cưới Tống Noãn, là người có gia đình rồi!”

Nghe đến cái tên Tống Noãn, giọng của Cố Phương Niên đầy căm phẫn: “Nếu năm đó Diêu Diêu không rời đi, con đâu có kết hôn với người đàn bà đó!”

“Diêu Diêu đối với con không giống ai cả, ấy là người con đầu tiên!”

“Hay lắm, hay lắm, cậu thanh cao lắm.”

Tôi vỗ tay: “Vậy để tôi gọi ngay cho Tống Noãn, nếu cậu ghét ấy như thì hôm nay ký đơn ly hôn luôn đi, đừng lỡ cả thanh xuân người ta. Tất nhiên, cậu là người ngoại trong tư tưởng, ly hôn thì tay trắng ra khỏi nhà.”

Tôi thực sự móc điện thoại ra, Cố Phương Niên lập tức hoảng hốt, sống chết không cho tôi gọi.

Thấy bộ dạng thảm của thằng con bất hiếu, tôi lại ngứa tay định tát thêm cái nữa. Tay tôi bỗng bị ai đó giữ chặt.

Tôi trợn mắt Cố Hoài: “Cố Hoài, tôi đang dạy con, ông ngăn tôi gì!”

“Ông nó đi, thành ra cái dạng gì rồi? Mặt dày tới mức đòi cả Hải Thành phải chôn theo nếu không cứu Chu Diêu Diêu? Không biết học cái trò mất mặt đó từ ai đấy!”

Ánh mắt Cố Phương Niên vô thức sang Cố Hoài.

Cố Hoài khựng lại, ngẩng đầu lên trần nhà như không nghe thấy gì.

Tôi chỉ vào mặt con trai: “Nhìn ba mày đó, giờ ai cũng bó tay với mày!”

“Tao chết mất! Muốn kéo người khác chôn cùng à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết ai là người chôn ai!”

“Cố Hoài… buông tay tôi ra!”

Cố Hoài xoa tay tôi, ngẩng đầu thở dài: “…Đánh mạnh , không sợ đau tay à?”

Ông ấy lùi lại nửa bước nắm tay lại, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cú giáng thẳng vào mặt Cố Phương Niên.

Lực tay của ông ấy còn mạnh hơn tôi nhiều.

Cố Phương Niên loạng choạng, may mà bám mép bàn không thì đã ngã sõng soài. Gò má lập tức sưng đỏ.

Cậu ta ôm nửa khuôn mặt bị đánh, ngơ ngác gọi một tiếng: “…Ba?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...