Anh ta siết chặt cổ tay tôi—lực mạnh đến mức tưởng như có thể bóp nát cả xương.
Giọng ta, lần đầu tiên… mang theo sự hoảng loạn và sợ hãi.
Tôi hất tay ra, ánh mắt lạnh băng thẳng vào :
“Trước khi hỏi tôi câu đó, sao không tự hỏi lại chính mình trước đã?”
Tôi ném điện thoại về phía , màn hình vẫn dừng ở bài đăng của Tô Vãn.
“Lục Nghiễn, rốt cuộc là Tô Vãn quan trọng, hay tôi quan trọng?”
“Trong lòng , là trợ lý quan trọng… hay vợ mình quan trọng?”
Anh chằm chằm vào bức ảnh ấy, môi mấp máy không thốt lời nào.
Rất lâu sau, mới đau khổ nhắm mắt lại, toàn thân như rũ xuống, ngồi bệt trên ghế sofa.
Anh không trả lời câu hỏi của tôi.
Chỉ khẽ lẩm bẩm, như đang thì thầm với chính mình—
một giọng điệu cầu xin, yếu ớt đến tội nghiệp:
“…Xin lỗi… xin lỗi…”
“Đừng rời bỏ …”
Tối hôm đó, uống đến say mèm, nằm ngủ vật vờ trên ghế sofa cả đêm.
Trong cơn mê sảng, tôi nghe thấy cứ gọi đi gọi lại một cái tên.
Không phải Cố Đường.
Cũng chẳng phải Tô Vãn.
Mà là… tên em ta.
“…Dao Dao… xin lỗi em… Dao Dao…”
Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Người mà bảo vệ từ đầu đến cuối… chưa từng là Tô Vãn.
Mà là cái bóng trong lòng —người em đã ra đi mà mãi không thể cứu .
Còn tôi—chẳng qua chỉ là một “vai diễn” phụ trong vở kịch đầy ám ảnh và tự chuộc lỗi của .
Một món thế thân đáng thương. Một kẻ hy sinh đáng buồn.
Tiệc gia đình nhà họ Lục—vẫn tổ chức mỗi tháng một lần.
Trước đây, mỗi lần dự tiệc gia đình nhà họ Lục đều là một kiểu tra tấn.
Nhưng lần này, tôi lại thấy… mong đợi.
Bởi vì ngay tại bữa tiệc cuối cùng này,
tôi sẽ vẽ một dấu chấm hết sắc bén nhất cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi biết điều đó là tàn nhẫn—thậm chí có phần hèn hạ.
Nhưng với một người đàn ông sống trong ảo giác như Lục Nghiễn,
chỉ có nhát dao sắc nhất mới đủ sức khiến ta tỉnh mộng.
Bữa cơm gia đình vẫn nặng nề như mọi khi.
Lục phu nhân, như thường lệ, lại quan tâm đến “vấn đề sinh nở”:
“Đường Đường à, con và A Nghiễn kết hôn cũng ba năm rồi, có phải nên tính chuyện sinh con không?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi—
có người mong đợi thật lòng, có người chỉ chờ xem trò hay.
Tôi đặt đũa xuống, chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ vùng bụng phẳng lì của mình.
Sau đó, tôi ngẩng đầu, mỉm dịu dàng với cả bàn ăn:
“Dạ mẹ, con… có rồi.”
Một câu— chấn toàn trường.
Lục phu nhân mở to mắt mừng rỡ:
“Thật sao? Tuyệt quá rồi! A Nghiễn, con sao không sớm với mẹ!”
Lục Nghiễn cũng ngơ ngác, ánh mắt ta khóa chặt lấy tôi—
vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, lại mang theo một tia không dám tin.
Chưa kịp để lên tiếng, tôi vẫn mỉm ,
rồi nhẹ nhàng ném xuống quả bom thứ hai:
“Nhưng… đứa bé, có thể không phải là của Lục Nghiễn.”
Giọng tôi nhẹ tênh, như tiếng sét giữa trời quang,
nổ tung toàn bộ bầu không khí trên bàn tiệc.
“Choang——”
Tô Vãn hét lên thất thanh, ly rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cô ta mặt trắng bệch tôi, gào lên:
“Không thể nào! Cô Cố, đừng bừa!”
Tôi chẳng buồn để tâm đến sự hoảng loạn của ta.
Ánh mắt tôi, từ đầu đến cuối, chỉ dán chặt lên người Lục Nghiễn.
Tôi ta, sắc mặt dần dần mất đi huyết sắc.
Từ vui sướng đến kinh ngạc, rồi đến tột cùng của phẫn nộ và đau đớn.
Tôi muốn để ta nếm thử cảm giác đó—rơi từ thiên đường xuống tận địa ngục.
Tôi vẫn giữ nguyên giọng dịu dàng đến tàn nhẫn:
“Lục tổng, lúc cùng trợ lý bé nhỏ của mình ngày ngày kề cận, đi công tác, đi xem show thời trang…
Chẳng lẽ tôi lại một mình trông căn phòng trống trải mãi sao?”
“Dù sao… tôi cũng là một người phụ nữ bình thường mà.”
“Cố Đường!”
Lục Nghiễn cuối cùng cũng bùng nổ.
Anh ta bật dậy, vung tay lật tung chiếc bàn trước mặt!
Chén đĩa, ly rượu, vang lên một tràng âm thanh vỡ vụn khắp sàn nhà.
Đôi mắt đỏ rực như dã thú bị chọc giận, tôi trừng trừng:
“Em dám nhắc lại lần nữa?!!”
Tôi đón lấy ánh mắt đầy sát khí ấy, không chút sợ hãi.
Tôi rút từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn, ném thẳng xuống trước mặt :
“Lục Nghiễn, chúng ta ly hôn đi.”
Tờ giấy trắng mực đen rơi xuống giữa khung cảnh hỗn độn vỡ vụn—
giống như bản tuyên án tuyên đọc sau cùng cho một cuộc hôn nhân mục ruỗng.
Tôi—cuối cùng đã tự mình giải thoát.
Lục Nghiễn… cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn.
Là trong áp lực của toàn bộ trưởng bối nhà họ Lục.
Dù sao, một người phụ nữ “đội nón xanh” lên đầu con cháu họ—
dù chỉ là lời đồn—cũng không thể dung thứ dù chỉ một giây.
Không ai nghi ngờ lời tôi là giả.
Vì tôi đóng vai quá xuất sắc.
Chỉ có Lục Nghiễn…
ta biết rõ tôi dối.
Nhưng không thể phản bác.
Vì —không thể cho tôi một lời chứng minh trong sạch.
Ngày ly hôn, ta say mèm, nằm co quắp như một con chó bị bỏ rơi trước cửa studio của tôi,
lặp đi lặp lại một câu: “Xin em, tha thứ cho …”
Đúng lúc đó, Tô Vãn cũng chạy tới—mang danh “đến an ủi”.
Cô ta cúi xuống, dịu dàng định đỡ dậy:
“Lục tổng, chúng ta về nhà đi…”
Tôi bước đến, nâng tay lên, dồn hết sức bình sinh—vung một cái tát.
“Chát!”
Tiếng tát vang lên giòn giã.
“Cướp chồng người khác—kết cục là thế đấy. Tôi muốn nhớ cả đời.”
Tôi đôi mắt vừa sững sờ vừa uất ức của ta, chỉ thấy… sảng khoái tột độ.
“Còn nữa,” tôi thẳng vào ta, giọng lạnh như băng,
“đừng bao giờ bắt chước dáng vẻ của Lục Dao nữa. Cô không xứng.”
Sắc mặt Tô Vãn tái nhợt như tờ giấy—một câu , đâm trúng tận xương.
Ba tháng sau, tôi và Lục Nghiễn chính thức ly hôn.
Đứa bé trong bụng tôi?
Tất nhiên là giả.
Nhưng không lâu sau, tôi thật sự mang thai.
Tôi dùng trứng đã trữ đông từ vài năm trước, chọn lọc kỹ càng một nguồn gen ưu tú nhất.
Con sinh ra là một bé trai.
Theo họ tôi—tên là Cố Niệm.
Ba năm sau.
Studio thời trang của tôi đã trở thành biểu tượng trong ngành.
Tôi là người phụ nữ thành công, rực rỡ, tự do—không còn là cái bóng của bất kỳ ai.
Nghe ba năm nay, Lục Nghiễn sống không dễ dàng.
Anh bán hết cổ phần, lập một quỹ sức khỏe tâm lý mang tên em mình—Lục Dao.
Có lẽ đó là cách ta chuộc lỗi.
Nhưng điều đó… đã không còn liên quan đến tôi.
Hôm nay, tôi dẫn theo Cố Niệm – ba tuổi – cùng tham gia hậu trường buổi trình diễn của thương hiệu mình sáng lập.
Và rồi, Lục Nghiễn—xuất hiện.
Anh ta gầy hơn ba năm trước, và cũng trầm mặc hơn.
Trong tay là một chiếc hộp quà lớn.
Bên trong, là một chiếc váy dạ hội màu champagne hoàn toàn mới,
vùng eo vẫn thêu đóa sen song sinh như năm nào.
Chính tay ta tái hiện lại.
“Đường Đường…” – giọng ta khàn đặc, chứa đầy run rẩy.
“Anh biết sai rồi.
Anh đã lẫn lộn giữa áy náy và ,
để em trở thành người bị dùng để trốn tránh hiện thực…”
“Chúng ta… có thể tái hôn không?”
Ánh mắt chứa đầy hối hận và khẩn cầu—một vẻ yếu đuối mà trước đây chưa từng có.
Tôi mỉm , cúi người bế Cố Niệm – đang chạy nhào vào lòng tôi.
Thằng bé ta bằng ánh mắt tò mò, rồi hỏi bằng giọng ngây thơ:
“Mẹ ơi, này là ai ?”
Tôi hôn lên má con trai,
sau đó quay lưng lại với Lục Nghiễn.
“Lục tiên sinh, nhận nhầm người rồi.”
“Và… tôi không mặc lại đồ cũ đâu.”
-Hết-
Bạn thấy sao?