Xin Lỗi, Lục Tiên [...] – Chương 3

Chương 3

Khi Lục Nghiễn đẩy cửa kho hàng bước vào,

trước mắt là một cảnh tượng như biên kịch cẩn thận:

Tô Vãn đang ngồi thụp dưới sàn, hốt hoảng dùng khăn giấy lau một chiếc váy dạ hội cao cấp màu trắng tinh.

Trên thân váy—là một vết cà phê to tướng, chói mắt như muốn đập thẳng vào thị giác người .

Bên cạnh ta là một chiếc cốc ngã đổ, cà phê loang lổ chảy ra nền đất.

“Trời ơi! Giờ phải sao đây…”

Cô ta lộ vẻ mặt bối rối, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp Lục Nghiễn.

Nước mắt lập tức lăn dài, ta cuống cuồng giơ tay lên,

trên mu bàn tay là một vết đỏ rực, vừa đủ khiến người ta giật mình.

“Lục tổng… em xin lỗi… em không cố ý… trượt tay… nóng lắm…”

Diễn xuất như , không đi tranh giải Oscar thì đúng là phí.

Tiểu Lâm đi theo sau Lục Nghiễn, đứng khựng lại tại chỗ, hoàn toàn đơ người.

Cậu định mở miệng giải thích:

“Lục tổng, em chỉ là…”

“Cậu im miệng!”

Cơn giận của Lục Nghiễn bùng phát ngay lập tức,

đến mức không để Tiểu Lâm xong một câu.

Anh ta xông tới, đỡ lấy Tô Vãn đang “đau đớn vì bỏng”,

vết đỏ trên tay ta, ánh mắt đầy lửa giận như sắp thiêu rụi mọi thứ.

Rồi ta quay ngoắt lại—ánh mắt như dao, găm chặt vào Tiểu Lâm.

“Ai cho cậu ?! Cậu nghĩ ấy dễ bắt nạt, nên muốn mượn cớ trả thù riêng phải không?!”

Giọng của Lục Nghiễn lạnh như băng, từng chữ rơi xuống khiến không khí như đông cứng lại.

Tôi nhận điện thoại của Tiểu Lâm, vội vã chạy đến kho.

Và những gì tôi thấy… là cảnh Lục Nghiễn đang nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vãn,

còn ta thì rúc đầu vào ngực , đôi vai khẽ run lên theo từng nhịp nức nở.

Tiểu Lâm đứng một bên, mặt trắng bệch, hoàn toàn không có cơ hội thanh minh.

Trái tim tôi, như bị hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào cùng lúc—đau đến tê dại.

Lục Nghiễn ngẩng đầu thấy tôi.

Trong mắt , cơn giận đã rút đi từ lâu, chỉ còn lại sự thất vọng… và lạnh lẽo đến tận xương.

Anh không một lời, chỉ ôm lấy Tô Vãn—bình thản đi lướt qua tôi.

Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Tô Vãn—là nước hoa cùng hãng mà Lục Nghiễn hay dùng.

Thì ra… mọi thứ, sớm đã có sắp đặt.

Tôi đã thua. Một trận thua triệt để.

 

Hôm sau, bảng thông báo nội bộ của công ty dán lên hai bản thông tin mới.

Một là quyết định thăng chức:

【Thông báo: Bổ nhiệm Tô Vãn giữ chức “Trợ lý đặc biệt của Tổng Giám Đốc”, hiệu lực từ hôm nay.】

Văn phòng việc bố trí ngay cạnh văn phòng Lục tổng.

Tờ còn lại—là thông báo sa thải:

【Thông báo: Nhân viên hành chính Lâm XX bị buộc thôi việc vì hành vi bắt nạt đồng nghiệp, mất đoàn kết nội bộ.】

Tôi chằm chằm vào quyết định sa thải ấy, tức đến mức toàn thân run rẩy.

Tiểu Lâm bị đuổi việc… chỉ vì cậu ấy dám đứng ra thay tôi lên tiếng.

Mà giờ đây, lại bị gán cho cái mác “ rối” và “bắt nạt đồng nghiệp”.

Một bản diễn xuất ngoạn mục, một ván cờ tinh vi—

và tôi, chính là quân cờ bị loại bỏ đầu tiên.

Lục Nghiễn đang gà dọa khỉ.

Anh ta muốn cảnh cáo tôi—đừng chạm vào Tô Vãn nữa.

Tôi xông thẳng vào văn phòng ta, đập mạnh tờ thông báo sa thải lên bàn:

“Lục Nghiễn! Anh dựa vào cái gì mà đuổi Tiểu Lâm?!”

Anh ta không ngẩng đầu, vẫn ký văn kiện, giọng lạnh như băng:

“Cậu ta bắt nạt người yếu, phải chịu trách nhiệm.”

“Cậu ấy sai gì chứ? Cậu ấy chỉ mang cho tôi một thùng cà phê thôi!”

“Vậy cà phê từ đâu đổ lên váy?”

Cuối cùng ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao,

“Cố Đường, em nên dừng lại mấy trò thủ đoạn hèn hạ ấy đi.”

Hèn hạ?

Tất cả những phản kháng của tôi—trong mắt —đều là âm mưu thủ đoạn.

Còn sự tính toán khéo léo của Tô Vãn… lại trở thành “nạn nhân” cần bảo vệ.

Tôi bật , đến ướt cả khóe mắt.

Tôi rút từ túi xách ra một chiếc hộp nhung sang trọng, mở ra—

bên trong là một đôi khuy măng sét gắn sapphire, màu xanh trùng với màu mắt .

Đó là món quà sinh nhật năm ngoái, tôi đã lặn lội khắp châu Âu mới tìm .

Anh từng rất thích. Gần như ngày nào cũng đeo.

Tôi không lời nào, cầm lấy đôi khuy măng sét ấy—ném thẳng xuống sàn.

Rắc!

Tiếng vỡ giòn tan vang vọng trong phòng.

Như chính mối dây cuối cùng giữa tôi và … cũng tan thành mảnh vụn.

“Lục Nghiễn,” tôi , từng chữ từng chữ rõ ràng, “ đã chọn đứng về phía ta, thì… tôi sẽ đứng về phía chính mình.”

Ánh mắt thoáng chấn .

Tôi lạnh nhạt tiếp:

“Thiệt của Tiểu Lâm—tôi sẽ đền bù gấp đôi.

Từ hôm nay trở đi, chúng ta sống riêng.”

Tối hôm đó, tôi dọn sang phòng khách.

Nghe —Tô Vãn nhanh chóng chuyển vào phòng việc cạnh văn phòng Lục Nghiễn.

Có phòng nghỉ riêng.

Gần ta hơn một bước.

Tôi nằm trên chiếc giường lạnh ngắt, bình tĩnh lấy điện thoại, tìm lại số của luật sư từng ký hợp đồng trước hôn nhân.

Tôi bắt đầu rà soát từng điều khoản trong bản thỏa thuận tài sản trước cưới.

Cuộc hôn nhân này—đã đến lúc kết thúc.

Tôi, Cố Đường, tuyệt đối không chia sẻ chồng với bất kỳ ai.

Giọt nước tràn ly—đến từ một bức ảnh chụp màn hình mà thân gửi cho tôi.

Là bài đăng của Tô Vãn trên trang cá nhân.

Một tấm ảnh chụp chung, hậu cảnh là sàn diễn thời trang ở Milan.

Lục Nghiễn đứng bên cạnh ta—tuy không biểu cảm gì, tư thế lại rất thân thiết.

Tô Vãn ngọt ngào, đầu hơi nghiêng, tựa nhẹ vào vai ta.

Dòng caption: “Bên nhau là lời tỏ lâu dài nhất.”

Bên dưới là hàng loạt tim và bình luận từ bè chung—như từng nhát dao cứa vào mắt.

Tôi chằm chằm tấm ảnh đó, trong dạ dày như có sóng lớn cuộn lên từng đợt.

Buồn nôn.

Không phẫn nộ. Không nước mắt.

Chỉ có sự bình thản đến rợn người.

Không gì đau bằng khi trái tim đã chết.

Tôi tắt điện thoại, mở két sắt trong thư phòng, lấy ra tập hồ sơ đã chuẩn bị từ lâu.

“Thỏa thuận tài sản trước hôn nhân” và “Đơn ly hôn.”

Giấy trắng mực đen, rõ ràng mạch lạc.

Tôi đặt chúng lên bàn trà trong phòng khách—ngồi đó, chờ ta về.

Lục Nghiễn trở về rất muộn—người nồng nặc mùi rượu.

Anh ta khựng lại khi thấy tập hồ sơ trên bàn, hơi men gần như tan biến trong tích tắc.

Anh bước tới, cầm lấy tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của tôi.

Trong mắt là sự bàng hoàng đến không thể tin nổi.

Bàn tay ta… khẽ run.

“Em muốn ly hôn?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...