Bởi vì với những người tị nạn, túi bột ngô ấy là khẩu phần ăn của cả gia đình họ trong một tháng tới.
Bài báo sau đó đã chấn lớn trên các phương tiện truyền thông quốc tế.
Chương trình Lương thực Thế giới của Liên Hợp Quốc nhanh chóng điều phối vật tư.
Ngày đoàn xe cứu trợ đến, cả trại tị nạn vang lên những tiếng reo hò chưa từng có.
Chúng tôi giúp phân phát lương thực, bận rộn đến mồ hôi ướt đẫm, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Khi tôi trao túi khoai tây cuối cùng cho một người mẹ bế con nhỏ trên tay, Kỷ Trừng và tôi ngã xuống bên cạnh chiếc xe tải.
Anh quay đầu tôi.
Nụ bừng sáng cả khuôn mặt, vẻ đẹp của càng thêm lấp lánh.
“Nhiếp Lan, cảm ơn .”
“... Cảm ơn tôi vì điều gì?”
“Trước khi đến, tôi chỉ có thể trơ mắt họ chìm trong khốn cảnh, việc tôi rất ít ỏi."
"Nhưng bây giờ, từ , tôi thấy ý nghĩa của mình."
"Cô khiến thế giới thấy họ, và cả chúng tôi nữa.”
Lúc đó tim tôi đập dồn dập như trống.
Hầu như không thể thở bình thường.
Tôi luống cuống vuốt tóc mái, cố gắng che đi đôi tai đang dần đỏ ửng của mình.
20
Sau ngày hôm đó, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết.
Kỷ Trừng rất mến.
Anh có y thuật cao siêu, luôn là người đáng tin cậy trong những thời điểm then chốt.
Đồng thời, lại rất hài hước, luôn khiến mọi người xung quanh phải vang.
Tôi thật sự thích ở bên cạnh .
Ở bất kỳ nơi nào có , thậm chí cả những người tôi phỏng vấn cũng sẵn lòng chia sẻ nhiều hơn một chút.
Một ngày nọ, tôi đi theo để phun thuốc phòng chống dịch tả trong khu trại.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu cứu vang lên từ bên trong căn lều bỏ trống.
Tôi vén tấm màn lên, thấy một người đàn ông đang đè lên một , ra sức xé toạc quần áo của ấy.
Sắc mặt tôi lập tức lạnh đi, lao đến đẩy hắn ra.
Hắn tức tối chửi bới, giơ nắm lên.
Kỷ Trừng lập tức kéo tôi ra phía sau , rồi giơ tấm thẻ đeo trước ngực lên.
“Nếu không muốn sau này không ai chữa bệnh cho , tốt nhất là mau rời khỏi đây!”
Gã đàn ông chằm chằm vào biểu tượng chữ thập đỏ trên thẻ, rồi lầm bầm chửi rủa, kéo quần lên và bỏ chạy.
Chúng tôi đưa đến văn phòng Cao ủy Liên Hợp Quốc về người tị nạn, nhờ họ sắp xếp cho ấy ở một căn lều khác.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Kỷ Trừng vỗ nhẹ vai tôi.
“Đừng buồn, em đã rất tốt rồi.”
Tôi khựng lại: “Em không buồn.”
Bởi vì tôi biết rằng, ở trại tị nạn, bạo lực và tội phạm luôn đi kèm.
Nhưng nghiêng đầu tôi.
“Nhưng trông em có vẻ rất buồn.”
Tôi sững sờ.
Đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt mình.
Anh bỗng , rồi đưa tay ra, mạnh mẽ bóp nhẹ hai bên má tôi.
“Tâm trạng của một người, không chỉ mỗi viết lên gương mặt đâu nhé!”
21
Kỷ Trừng dường như tìm một niềm vui mới.
Sau đó, mỗi lần gặp tôi, đều dừng lại quan sát vài giây.
Rồi sẽ : "Hôm nay tâm trạng tốt nhỉ?"
Hoặc: "Ai em bực mình thế?"
Tôi vừa bất lực vừa buồn .
Không nhịn hỏi: "Rốt cuộc ra kiểu gì ?"
Anh gối tay sau đầu, khẽ.
"Anh có một cậu em trai, ở một số điểm, em và cậu ấy… khá giống nhau. Cả hai đều thích giấu cảm trong lòng."
Khi nhắc đến gia đình, tôi im lặng.
"Anh ở đây, gia đình không lo lắng cho sao?"
Anh lắc đầu, vẻ mặt bình thản.
"Bọn đã cắt đứt quan hệ rồi."
"Tại sao??"
Tôi không khỏi ngạc nhiên.
"Vì không muốn nghe theo họ nữa."
Giọng trầm xuống.
"Họ kiểm soát rất đáng sợ. Từ nhỏ đã ép đủ thứ, chỉ cần phản kháng một câu thôi, sẽ bị đánh một trận tơi tả."
"Anh nghe lời họ học ngành y, rồi vào trong bệnh viện, như thế vẫn chưa đủ. Họ tiếp tục ép phải cố gắng hơn, leo cao hơn, để họ nở mày nở mặt."
"Anh không muốn sống như thế nữa. Anh chỉ muốn những điều thuần túy."
"Không Biên Giới khiến cảm thấy công việc của một bác sĩ quay trở về với bản chất: cứu người. Anh rất thích."
Anh thở dài.
"Haizz, chứ, lại thấy có lỗi với em trai mình."
"Hồi nhỏ không chịu bị quản, họ sinh thêm nó. Phòng khi hỏng thì còn một phiên bản khác để lại từ đầu."
"Anh bỏ đi rồi, nó bị ép phải đi trên con đường của . Dù nó rất ngoan, biết, nó cũng rất ngột ngạt."
"Anh nghe sau này nó một rất cá tính, cũng bị gia đình nát…"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nhắc đến gia đình, không ngờ câu chuyện lại khiến người ta cảm thấy xót xa như .
Bạn thấy sao?