Anh ta bước tới chỗ tôi, ánh mắt vừa đắm đuối vừa dai dẳng, cất giọng: "Giảo Giảo."
Tôi khẽ nhích về phía Quý Phong, nhíu mày, lạnh lùng ta.
Thẩm Xuyên như không nhận ra thái độ chán ghét của tôi, tiếp tục tiến tới, đôi mắt không rời khỏi tôi: "Giảo Giảo, em và Quý Phong đang hẹn hò sao?"
Tôi gương mặt của ta, từ tốn : "Liên quan quái gì đến ?"
Nói xong, tôi kéo Quý Phong - người đang háo hức hóng chuyện quay người bỏ đi.
Ra ngoài hít thở không khí, mà Thẩm Xuyên vẫn như cái bóng dai dẳng, đuổi theo tôi: "Giảo Giảo, chúng ta vẫn có thể quay lại với nhau không?"
Tôi đảo mắt, bản tính của đàn ông đúng là lạ lùng.
Có thì không biết trân trọng, mất đi rồi mới bắt đầu tiếc nuối.
Tôi khẽ bật : "Anh nghĩ mình còn xứng đáng với tôi sao?"
Một câu khiến sống lưng Thẩm Xuyên cứng đờ, gương mặt trắng bệch. Anh ta gằn giọng: "Em chê bây giờ sa cơ lỡ vận, không còn tiền sao?"
Tôi không đáp lại, quay người trở về sảnh tiệc.
Chỉ là trái tim này vẫn đau âm ỉ.
Anh ta mãi mãi không hiểu, vì sao tôi lại rời bỏ ta.
19
Thẩm Xuyên chạy đôn chạy đáo để tìm vốn đầu tư.
Anh ta thậm chí còn cầu xin mẹ mình nhượng lại số cổ phần bà từng nắm giữ, nhà họ Thẩm giờ đây chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Nhân viên cốt lõi lần lượt rời đi, công ty chẳng khác nào một căn nhà mục nát, gió lùa tứ phía. Dù có cố bày biện thêm nội thất đẹp đẽ bên trong, cũng chẳng giữ nổi vẻ ngoài hào nhoáng bao lâu.
Huống chi, mẹ ta không hiểu quản lý, lại cứ thích xen vào các quyết sách, nhét thêm đủ loại thân thích vô dụng vào công ty. Kết quả, mọi việc Thẩm Xuyên đều bị bó buộc, vừa lấp xong hố này đã xuất hiện hố khác.
Dẫu có tài giỏi đến đâu, trong cảnh công ty vừa lục đục nội bộ, vừa đối mặt với áp lực bên ngoài, ta cũng không thể xoay chuyển cục diện.
Cổ phiếu công ty nhà họ Thẩm giảm liên tục, chỉ còn là sự chống chọi trong tuyệt vọng.
Tôi nhân cơ hội mua vào một lượng lớn cổ phiếu khi giá ở mức thấp, cuối cùng thực hiện cú thâu tóm trọn gói nhà họ Thẩm.
Thắng vua, thua giặc.
Thẩm Xuyên thu dọn đồ đạc, rời đi trong im lặng.
Nhưng như mới chỉ là lấy lại những tài nguyên mà tôi đã trao đi.
Còn cảm , tôi vẫn chưa thu hồi về.
20
Thẩm Xuyên không phải là kẻ vô dụng, thất bại một lần không khiến ta bỏ cuộc.
Anh ta tìm đến một từng thích mình -con một nhà tài phiệt ở Bắc Kinh, nổi tiếng vì lối suy nghĩ " đương mù quáng".
Một bên cần tiền, một bên cần , đúng là trời sinh một cặp.
Chỉ trong vòng hai tháng, tin tức về lễ đính hôn của họ đã rộ lên.
Nhà Nguyệt Nguyệt cũng nhận lời mời tham dự buổi lễ.
Đến ngày đính hôn, Nguyệt Nguyệt cố đi chúc rượu cho Thẩm Xuyên, rồi đưa ta một cuốn sổ tay: "Quà Giảo Giảo gửi cho ."
Đó là nhật ký của tôi, từ khi mười hai tuổi, đã ghi lại cả một quãng thanh xuân của mình.
Thẩm Xuyên cầm cuốn nhật ký lên xem.
Bên trong, chi chít những dòng chữ viết về sự quan sát, cảm, và cả những nỗi nhạy cảm, sâu đậm tôi dành cho ta.
[Ngày 11/02/2021]
Nhà Xuyên xảy ra chuyện, bố gia đình họ Thẩm có thể sẽ sản. Tôi khóc lóc cầu xin bố và mọi người đầu tư giúp họ. Bố không đồng ý, tôi nhịn ăn ba ngày liền, ông ấy mới đành lòng chấp nhận.
[Ngày 28/02/2021]
Số vốn không đủ, Xuyên rất khổ sở. Tôi nghe bác của mình đang tham gia đấu thầu một dự án lớn, lại một lần nữa mặt dày đi cầu xin. Lần này, tôi còn lấy danh nghĩa bố để giúp.
Gia đình họ Tống chúng tôi rất đoàn kết, bác tôi nghĩ rằng đây là ý của bố, nên đã đồng ý hỗ trợ Xuyên.
Sau đó, bố biết chuyện, giận đến nửa tháng không thèm chuyện với tôi, mắng tôi là đứa vô dụng.
Nhưng Xuyên không phải người vô dụng.
[Ngày 08/03/2023]
Kỷ niệm hai năm ngày cưới. Tôi bị ngã từ sân khấu xuống, chảy rất nhiều máu.
Nguyệt Nguyệt sợ tôi sẽ chết, khóc lóc gọi điện cho Xuyên.
Nhưng không bắt máy.
Tôi nghĩ rằng bận, hóa ra lại đang cùng một khác tổ chức sinh nhật.
[Ngày 10/03/2023]
Anh Xuyên biết tôi đã biết về sự tồn tại của đó.
Có lẽ vì cảm giác tội lỗi, đối xử tốt với tôi hơn hẳn.
Tôi nghe kể lại về cái cảnh tượng hỗn loạn ấy từ Nguyệt Nguyệt, không nhịn phun cả trà.
Bạn thấy sao?