Nhưng ta vẫn quá ngốc.
Tôi đã với ta rồi, tất cả những gì ta có đều là do tôi giúp ta giành .
Thứ tôi có thể cho đi, tôi cũng có khả năng lấy lại.
Tôi nhắn lại: [Cô Phương, dựa vào đàn ông sẽ không có kết cục tốt đâu.]
15
Thương trường như chiến trường.
Nhà họ Tống có thể giàu sang đến bốn đời, tuyệt đối không phải hạng mềm yếu.
Thẩm Xuyên có tôi hay không giờ đã không còn quan trọng. Tôi đã thất vọng đến tận cùng.
Nếu không còn cảm, những gì đã trao đi, tôi nhất định phải lấy lại.
Không thể để rẻ cho kẻ tiểu nhân.
Về đến nhà, tôi với bố mẹ và trai ý định ly hôn. Họ tôn trọng quyết định của tôi.
Anh trai còn giao vị trí phó tổng cho tôi, ánh mắt kiên định: "Chúng ta đều là chỗ dựa của em, đừng để bản thân thiệt thòi."
Trở thành tiểu thư Tống thị, việc đầu tiên tôi là ra thông báo chấm dứt hợp tác với công ty nhà họ Thẩm.
Tuy công ty của Thẩm Xuyên ăn không tồi hai năm trước, bố ta ngoại , dẫn đến ly hôn với mẹ ta.
Mẹ ta giành hơn nửa cổ phần, kéo theo sự rút lui của một loạt cổ đông. Công ty chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
Lúc đó, vì nể tôi và Thẩm Xuyên kết hôn, gia đình tôi và các bác ra tay giúp đỡ.
Hai năm qua, dưới sự hỗ trợ của các dự án từ nhà tôi, công ty nhà họ Thẩm vực dậy và trở lại thời hoàng kim.
Nhưng so với Tống thị, đó chỉ là "múa rìu qua mắt thợ."
Nếu rằng ngày trước, hai nhà là đối thủ cân tài cân sức thì trong hai năm qua, khi nhà họ Thẩm đang cố gắng phục hồi, nhà họ Tống lại không ngừng vươn xa.
Từ một gà con, Tống thị đã trở thành đại bàng.
Mà đại bàng thì tất yếu ăn thịt gà con.
16
Ngày hôm sau, tin tức tôi đệ đơn ly hôn cùng quyết định chấm dứt hợp tác với công ty Thẩm gia lan truyền khắp nơi.
Thẩm Xuyên hốt hoảng gọi điện cho tôi liên tục tôi quá bận, chẳng thèm bắt máy.
Chỉ trong một ngày, Tống thị rút vốn đã trở thành chủ đề nóng hổi.
Thương nhân vốn nhạy bén, họ biết rõ ai là người nắm thế thượng phong. Hai năm trước, nhờ tôi mang vốn của nhà họ Tống đầu tư vào Thẩm thị, cả giới kinh doanh ở Bắc Kinh đều tin chắc rằng Thẩm thị sẽ không bao giờ sụp đổ. Họ thi nhau đầu tư để kiếm lợi nhuận.
Bây giờ, khi Tống thị bất ngờ rút lui, dù là kẻ ngốc cũng hiểu rằng Thẩm thị đã gặp rắc rối lớn.
Các thương nhân khôn ngoan lập tức tháo chạy, sợ bị liên lụy.
Trong một ngày, Thẩm thị rơi vào trạng hỗn loạn.
Thẩm Xuyên gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc, giống như khi tôi từng đau khổ gọi ta lúc bị ngã, ta chỉ nhận tiếng bận máy.
Buổi tối về nhà, tôi thấy bố và trai đang tiếp ta trong phòng khách, sắc mặt họ rất lạnh nhạt.
Vừa thấy tôi, Thẩm Xuyên vội bước tới, giọng diệu hối lỗi: "Giảo Giảo, hôm đó là sai, không nên bỏ em một mình mà đi..."
Chưa kịp hết, bố tôi đã cầm chén trà bên cạnh ném thẳng xuống chân Thẩm Xuyên.
Chén vỡ tan, nước trà bắn tung tóe, văng tới chân ta.
"Thằng khốn, tao giao con tao cho mày, mày đối xử với con bé thế đấy à?"
Phòng khách rơi vào im lặng, Thẩm Xuyên đứng đó không đậy, mặt tái mét.
Anh trai tôi lên tiếng: "Ký đơn ly hôn đi."
Thẩm Xuyên ngẩng đầu tôi, ánh mắt khó đoán.
Thấy tôi im lặng, ta khàn giọng : "Giảo Giảo, thật sự em. Em cũng , chẳng qua vì mất trí nhớ nên mới quên mất. Chúng ta có thể đừng đi đến bước này không?"
Tôi ngẩng lên ta, môi nhếch thành một nụ nhạt: "Xin lỗi, tôi không hề mất trí nhớ."
"Tôi cũng nhớ rất rõ, chưa từng tôi đến thế."
Con ngươi ta co lại, sắc mặt trở nên trắng bệch vẫn cố chấp.
Ban đầu, tôi không muốn khiến cuộc chia ly trở nên xấu xí, chính ta không hiểu rõ, hết lần này đến lần khác tôi đau đớn.
Bây giờ lại đứng trước gia đình tôi, giả vờ một con cừu non đáng thương, chơi bài cảm mà ngày trước chính ta coi thường nhất.
"Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho lời và hành của mình. Thẩm, chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp."
Đôi mắt ta đỏ hoe, Thẩm Xuyên tôi chằm chằm, dường như xác định rằng tôi sẽ không thay đổi quyết định. Anh ta quay sang bố tôi: "Ly hôn cũng không khó dễ cho Thẩm thị."
Bạn thấy sao?