Tôi từng nghe rằng những cặp đôi cùng leo Thái Sơn, thành tâm cầu nguyện đến bạc đầu, sẽ có thể không xa rời nhau.
Trong hai năm hôn nhân, tôi đã nhiều lần đề nghị cùng Thẩm Xuyên đi Thái Sơn.
Nhưng Thẩm Xuyên luôn bận rộn với sự nghiệp, không có thời gian cùng tôi nên tôi cũng chẳng còn mong chờ gì nữa.
Giờ đây, ta lại nhắc lại chuyện này, tôi chẳng còn chút hứng thú nào cũng không muốn ta mất hứng.
Vừa hay, tôi cũng muốn xem thử, liệu bà Thái Sơn có thực sự phán đúng nhân duyên hay không.
Vậy nên tôi đồng ý.
14
Hai ngày trước khi lên Thái Sơn, Thẩm Xuyên gần như không đến công ty mà chỉ ở nhà bên tôi.
Anh ta bận rộn đặt vé máy bay, tìm hiểu kế hoạch chuyến đi, tỉ mỉ ghi lại tất cả những món đồ chăm sóc da và quần áo tôi cần, mang theo đủ đầy.
Mọi việc ta đều rất tốt, chẳng để tôi phải bận tâm chút nào.
Ngày xuất phát, thời tiết rất đẹp. Thẩm Xuyên như một cậu trai trẻ lần đầu đi du lịch, háo hức giục tôi dậy sớm.
Nhìn đống hành lý lớn nhỏ ta chuẩn bị, tôi bật .
"Chúng ta chỉ đi có một tuần thôi mà. Chỉ cần có tiền, bên đó cái gì chẳng mua ."
Anh ta lắc đầu, sợ đồ mua ở đó tôi sẽ không quen dùng, hơn nữa trong hành lý toàn là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho tôi.
Chỉ là một sự quan tâm đơn giản tôi lại thấy thật ấm áp.
Nếu sau này ta vẫn tốt như , có lẽ tôi sẽ tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, giả như chẳng biết gì.
Nhưng trên đường ra sân bay, điện thoại của thư ký gọi đến.
Giọng ta khóc lóc nghẹn ngào, đầy ấm ức: "Tổng giám đốc Thẩm, em đến gặp tổng giám đốc Giang bàn hợp đồng theo lời , ông ta lại cố ý chuốc rượu em, còn muốn kéo em vào khách sạn. Em sợ lắm, giờ đang trốn trong nhà vệ sinh của quán ăn, không dám ra ngoài. Em chẳng còn ai khác có thể giúp em nữa..."
"Anh có thể đến đón em không? Ở thành phố này, chỉ có đối xử tốt với em mà thôi."
Sắc mặt Thẩm Xuyên lập tức thay đổi, giọng ta trầm xuống: "Tôi sẽ gọi giám đốc Trần qua đó. Em cứ ở đó chờ, đừng ra ngoài vội..."
"Tổng giám đốc Thẩm, miệng lưỡi người đời đáng sợ lắm. Nếu gọi giám đốc Trần đến, chuyện giữa em và tổng giám đốc Giang chắc chắn sẽ bị đồn thổi khắp công ty. Anh cũng biết, danh tiếng của con rất quan trọng. Em chỉ tin tưởng mình ."
Thẩm Xuyên nắm chặt vô lăng, gương mặt ta tối sầm.
Anh ta liếc tôi, ngập ngừng như muốn gì đó, cuối cùng vẫn mở lời: "Giảo Giảo, ấy gặp chuyện, phải đến giải quyết. Chúng ta đổi vé, đi chuyến bay tối không?"
Tôi , nhẹ nhàng : "Anh từng sẽ giữ khoảng cách với ta."
"Chuyện của ta, công ty có mấy trăm người, bất kỳ ai cũng có thể giúp . Nếu không nữa thì gọi cảnh sát."
Thẩm Xuyên mím môi, không gì. Gương mặt ta trở lại vẻ lạnh lùng mà tôi đã quá quen.
Xe tiếp tục lăn bánh tâm trí ta rõ ràng không còn ở trên đường. Anh ta nhấn ga rất nhanh, hoàn toàn không để ý đến an nguy của tôi.
Tựa như người sai không phải ta mà là tôi.
Tôi thở dài: "Anh đi đi."
Vừa dứt lời, đạp mạnh phanh xe.
Không một lời, tôi mở cửa xuống xe, tự lấy hành lý từ cốp.
Gương mặt ta thoáng vẻ áy náy: "Giảo Giảo, em gọi xe đến sân bay chờ . Anh sẽ quay lại ngay."
Tôi đáp: "Được thôi. Chúc thuận buồm xuôi gió."
Đứng giữa con đường ngoại ô, xe cộ qua lại tấp nập, gió lạnh thổi buốt, hốc mắt tôi cay xè, khó chịu.
Bà Thái Sơn thật linh thiêng.
Nghe người có duyên, se duyên đỏ, cầu nguyện ở Thái Sơn sẽ bên nhau trọn đời.
Ngược lại, người hữu duyên vô phận, rất nhanh sẽ phải rời xa.
Còn tôi chưa kịp đến Thái Sơn đã hiểu rõ mình và ta chẳng thể đi cùng nhau nữa.
Là chính Thẩm Xuyên đã tự tay chặt đứt cơ hội cuối cùng mà tôi dành cho ta.
Tôi gọi điện nhờ Nguyệt Nguyệt đến đón, ấy nghe tôi bị bỏ lại giữa đường thì tức giận muốn đi mắng cho Thẩm Xuyên một trận.
Tôi không cản ấy.
Về đến nhà, tôi thu dọn hết đồ đạc của mình, cắt đôi tấm ảnh cưới, phần của tôi vứt vào thùng rác.
Xóa sạch mọi dấu vết của mình trong căn nhà đó xong thì tôi mới rời đi.
Cô thư ký nhắn tin, vẻ mặt đắc thắng: [Cô Tống, tôi thắng rồi.]
Cô ta nghĩ rằng Thẩm Xuyên đến, nghĩa là ta sẽ giành của ta, tiền của ta, địa vị và đẳng cấp của nhà họ Thẩm.
Bạn thấy sao?