Xin Lỗi, Anh Cũng [...] – Chương 24

Cô ta quay đầu tôi, nở nụ đầy khiêu khích: "Tôi với tổng giám đốc Thẩm thì khẩu vị rất giống nhau, đều thích uống Americano."

"Vậy nên, tìm tôi là để rằng muốn tiểu tam công khai?"

Có lẽ lời tôi quá thẳng thừng, ánh mắt tôi lại quá thản nhiên khiến ta hoảng loạn đôi chút: "Tôi..."

Một tiếng hét vang lên trong quán cà phê.

Tôi cầm ly cà phê ngọt đang uống dở, dội thẳng xuống đầu ta: "Cô sống khổ sở đến mức nào mà lại muốn tiểu tam để giải khuây? Ồ, không đúng, thậm chí còn chưa đủ tư cách tiểu tam, đã vội vã chạy đến đây khoe mẽ rồi."

Ánh mắt ta tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, như một con mèo hoang muốn cào lại: "Tống Giảo Giảo, ấy đã không còn hứng thú với ..."

Nghe tên mình thốt ra từ miệng ta, tôi càng thêm tức giận.

Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt ta: "Nếu Thẩm Xuyên biết tìm tôi để khoe mẽ, nghĩ ta sẽ gì với ?"

"Anh ta sẽ lập tức đuổi ra khỏi công ty."

"Phải không?"

Bị tôi đánh trúng điểm yếu, sắc mặt ta tái nhợt.

Nếu ta đủ khả năng lôi kéo Thẩm Xuyên thì ta đâu cần đến gặp tôi.

Cô ta đang đánh cược, cược vào sự yếu đuối và nhạy cảm của tôi, hy vọng tôi sẽ ầm lên với Thẩm Xuyên. Giống như lần trước ở bệnh viện, khi ta cố ý gọi tên tôi trước mặt ta, ánh mắt ta lộ rõ sự tính toán, mong tôi về nhà nổi giận.

Chỉ cần tôi lớn chuyện, đó sẽ là cơ hội để ta chen chân vào.

"Cô chỉ là một diễn viên sân khấu nhỏ, mà tôi cũng là phụ nữ, nhan sắc tôi không kém , dựa vào đâu mà ở nhà hưởng thụ, tiêu tiền của tổng giám đốc Thẩm một cách đương nhiên, còn tôi thì không?"

Những người xung quanh đang uống cà phê bắt đầu ta bằng ánh mắt lạ lùng.

Tôi bật : "Dựa vào đâu à?"

"Dựa vào việc gia đình tôi là cổ đông lớn nhất của công ty ta."

"Dựa vào việc công ty ta tồn tại nhờ những đồng vốn tôi cầu xin từng ly từng tí."

"Dựa vào việc khi ta khốn khó, tôi là người kéo ta đứng dậy."

Tôi đứng dậy, ta từ trên cao: "Dựa vào việc xuất phát điểm của tôi đã là vạch đích, thứ người cơ hội như cả đời này cũng không thể vượt qua."

Tôi đã đồng hành cùng Thẩm Xuyên từ khi còn là thiếu niên, từ trường học đến thương trường, tôi luôn cùng ta vượt qua chông gai.

Ngay cả khi công ty của ta lung lay sắp đổ, cũng là tôi hết lời cầu xin bố tôi, tôi và các bác khác rót vốn đầu tư mới có sự hưng thịnh ngày hôm nay.

Không có tôi, có lẽ ta vẫn có thể trưởng thành tuyệt đối không thể thuận lợi và nhanh chóng như thế.

Tôi đang định rời khỏi quán cà phê thì Phương Viên gọi tôi lại.

Cô ta không cảm thấy mình thua, ít nhất ta nghĩ rằng ta vẫn còn có thể bám víu lấy chiếc phao cứu sinh mang tên Thẩm Xuyên.

"Tống Giảo Giảo, chúng ta cược một ván đi."

"Trong lòng Thẩm Xuyên, không quan trọng đến thế đâu."

Tôi không giận, chỉ lặng lẽ ta: "Được thôi."

13

Gần đây, Thẩm Xuyên đối với tôi thật sự rất tốt.

Mỗi ngày đều dành thời gian cùng tôi đi dạo, cùng tôi đến nhà hát.

Thậm chí còn cẩn thận nghĩ cách ra những món ăn ngon để tôi vui.

Buổi tối, khi tôi muốn quay lại phòng mình, ta cũng tranh thủ chen vào, không cách nào đuổi .

Tôi quay lưng về phía ta, bị ta vòng tay ôm lấy giữ chặt trong lòng.

Thẩm Xuyên dịu dàng : "Giảo Giảo, cảm thấy em có vẻ lạnh nhạt với ."

"Vì em vẫn chưa nhớ ra sao?"

Tôi khẽ "ừ" một tiếng.

Căn phòng trở lại yên tĩnh.

Ngốc quá, nếu tôi thực sự quên hết mọi thứ.

Quên việc ta từng đi gặp thư ký khi tôi ngã từ sân khấu xuống, có lẽ tôi sẽ lại như trước đây, toàn tâm toàn ý chỉ có mình ta.

Ngay cả khi ta rằng thư ký chỉ là thư ký, tôi cũng sẽ ngây thơ tin là thật.

Nhưng vì tôi chưa từng mất trí nhớ, tôi nhớ tất cả nên tôi không biết phải đối xử với ta như thế nào nữa.

"Giảo Giảo, em thật sự rất quan trọng với ."

Nếu quan trọng như , tại sao lại hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của tôi, khiến tôi tổn thương?

Tại sao lại giữ thư ký đó bên mình?

"Trước đây em từng muốn đi Thái Sơn, ngày kia chúng ta cùng leo Thái Sơn không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...