Thẩm Xuyên rồi quay sang với tôi: "Em không cần vất vả như , người cũng mà."
"Không giống nhau đâu, đây là bữa sáng em bằng cả tấm lòng mà."
Nhưng giờ tôi nghĩ lại, ta chỉ đơn thuần thích ăn những bữa sáng đó thôi, còn người ra chúng là ai thì không quan trọng.
Ngoài kia có hàng ngàn tiệm ăn sáng, chẳng có gì là không thể thay thế .
5
Sáng sớm, Nguyệt Nguyệt đã đến bệnh viện.
Thấy Thẩm Xuyên không có mặt, ấy vừa chửi rủa vừa muốn gọi điện cho ta: "Vợ gặp tai nạn mà ta lại mất hút cả ngày. Công việc to tát đến mấy, có lớn hơn vợ mình không?"
"Cậu đừng gọi."
Tôi muốn xem thử, bao lâu thì ta mới nhớ ra sự tồn tại của tôi.
6
Tôi còn chưa chờ đến lúc ta nhớ ra mình thì đã thấy ta ở bệnh viện.
Thẩm Xuyên, chồng tôi, đang đỡ thư ký của mình, xếp hàng lấy thuốc.
Ngoài đời, thư ký ấy không xinh đẹp như trong ảnh lại hoàn toàn khác kiểu với tôi.
Năng , tươi tắn, biết nũng nịu.
"Cảm ơn tổng giám đốc đã đưa em đến bệnh viện."
"Không có gì." Thẩm Xuyên đưa cho ta một cốc sữa và một phần há cảo: "Hạ đường huyết mà còn không ăn sáng, em đúng là chẳng biết nghĩ gì cả."
Cô thư ký còn định gì đó, ánh mắt bỗng bắt gặp tôi đứng đợi ở cạnh thang máy.
Cô ta lập tức như con thỏ nhỏ hoảng sợ, chỉ chớp mắt đã thay bằng vẻ mặt ngỡ ngàng, lo lắng tôi: "Phu nhân?"
Ánh mắt Thẩm Xuyên cũng theo đó sang, thoáng sững sờ: "Giảo Giảo?"
Đinh.
Thang máy tới.
Nguyệt Nguyệt định lao qua cãi lý tôi khẽ ngăn ấy lại.
Tôi bảo ấy nhanh đẩy xe lăn của tôi vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, trái tim treo lơ lửng của tôi mới thả lỏng.
Nguyệt Nguyệt bực bội: "Thẩm Xuyên dám lén lút đưa mấy con nhỏ đáng ghét đi khám bệnh, sao cậu chịu đựng ?"
"Chứ cậu muốn tớ gì đây?"
Gây chuyện ồn ào giữa chốn đông người sao? Sự giáo dục từ nhỏ của tôi không cho phép tôi điều đó.
Tôi tự thuyết phục bản thân, chỉ cần ta không nhắc đến lời đó thì tôi sẽ giả vờ không biết gì.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi thấy ta với thư ký bằng sự dịu dàng mà tôi từng cảm nhận: "Em đúng là chẳng biết nghĩ gì cả."
Tôi hiểu rồi, chúng tôi kết thúc thật rồi.
Anh ta đã thực sự phản bội tôi.
Anh ta đã phụ lòng chờ đợi suốt hơn mười năm của tôi.
Nhưng tôi sống không vui, ta cũng đừng mong yên ổn.
7
Thẩm Xuyên gọi điện cho tôi tôi không nghe máy.
Anh ta gọi cho Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt đã cho ta biết số phòng bệnh của tôi.
Với tư cách là một người chồng, thứ duy nhất còn sót lại ở ta dành cho tôi chỉ là chiếc gông cùm mang tên trách nhiệm, ép buộc ta phải chạy hớt hải đến phòng bệnh của tôi.
Thẩm Xuyên đứng trước cửa thở hổn hển, vẻ mặt dường như rất lo lắng, ta sốt sắng tôi: "Giảo Giảo..."
Anh ta áy náy vì tối qua đã không kịp thời đến bệnh viện ngay sau khi tôi gặp chuyện.
Dĩ nhiên, còn áy náy hơn vì khi tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng còn ta lại đang cùng người phụ nữ khác mừng sinh nhật.
Anh ta ngồi xuống cạnh giường tôi: "Giảo Giảo, em gặp chuyện sao không báo biết?"
Những cuộc gọi mà tôi đã nhấn đi không ai trả lời, giống như trái tim tôi đang dần lún sâu xuống đáy vực.
Tôi không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào của ta nữa.
Tôi mở lời trước, cắt ngang lời Thẩm Xuyên: "Anh là ai? Tại sao tôi phải báo biết?"
Thẩm Xuyên ngỡ ngàng.
Nguyệt Nguyệt cũng sững sờ là thân của tôi, ấy luôn hiểu tôi hơn cả người chồng như ta.
Cô ấy hiểu tôi.
Thẩm Xuyên tôi, thấy tôi không có vẻ gì là đang , khuôn mặt ta thoáng qua chút hoảng loạn. Anh ta đứng bật dậy, sẽ đi tìm bác sĩ.
Sau khi ta rời đi, Nguyệt Nguyệt hỏi tôi tại sao lại giả vờ mất trí nhớ.
Tôi im lặng một lúc rồi khẽ trả lời: "Tớ muốn ta khó chịu."
"Và còn muốn trả thù ta."
8
Có vài bác sĩ đến kiểm tra cơ bản cho tôi, mọi chỉ số đều ổn.
Ngoại trừ việc tôi không nhớ ra Thẩm Xuyên là ai.
Trước khi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ vỗ vai ta: "Anh Thẩm, vẫn nên tốt với vợ mình hơn một chút đi."
Tôi thấy sắc mặt ta thay đổi, trông rất khó coi.
Bạn thấy sao?