Anh ấy đồng ý sẽ giúp tôi để ý.
Nhưng qua nhiều năm như , ấy cũng khuyên tôi đừng hy vọng quá nhiều.
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi trở về ký túc xá.
Phát hiện đồng nghiệp nhắn tin cho tôi.
Họ , Kỷ Thanh đã đến tìm tôi.
Hôm đám cưới, tôi không xuất hiện.
Cha mẹ ta nổi trận lôi đình.
Anh ta đi khắp nơi tìm kiếm tôi.
Cuối cùng khi Kỷ Trừng hỏi đồng nghiệp, ta mới biết tôi đã đến Cộng hòa Dân chủ Congo.
Anh ta không tin, ầm lên tại đài truyền hình, suýt nữa bị cảnh sát đưa đi.
Tôi thở dài.
Không thể hiểu nổi.
Rõ ràng ta đã có người khác trong lòng, tôi ở đâu thì có liên quan gì đến ta chứ?
Nhưng không muốn đồng nghiệp khó xử, tôi vẫn gọi video cho Kỷ Thanh.
Khoảnh khắc cuộc gọi kết nối, tôi bỗng nghẹn thở.
Trên màn hình, ta râu ria xồm xoàm, cả người luộm thuộm.
Xung quanh ánh sáng mờ mịt, khói thuốc lảng vảng.
Dưới sàn, ngổn ngang những vỏ chai rượu.
“Nhiếp Lam?? Thật sự là em sao?”
Kỷ Thanh ngây người tôi, dụi mắt mấy lần.
“...Em giỏi lắm.”
Anh ta bất chợt bật nhạt, vùi mặt vào lòng bàn tay.
“Chỉ vì mấy câu của Kiều Ninh mà em giận dỗi bỏ chạy đến tận châu Phi sao?
Em bị bệnh à?”
Lửa giận trong tôi bừng lên. Đúng là tôi bị bệnh mới đi liên lạc với ta.
Đang định cúp máy,
Thì tôi thấy qua kẽ tay Kỷ Thanh là những giọt nước lớn rơi xuống từng giọt, từng giọt.
“Sao em có thể… đem mạng sống của mình ra giỡn như ?
Sao em có thể khiến lo lắng đến thế này??!”
Tôi đột nhiên cảm thấy nực .
“Anh lo lắng cho tôi?"
"Chúng ta bắt đầu từ việc lấy tôi cái cớ đối phó với cha mẹ, còn tôi thì coi là người thay thế để an ủi bản thân, chẳng có chút cảm thật lòng nào..."
Anh ta giận dữ cắt ngang lời tôi.
“Chết tiệt, không chút cảm thật lòng cái gì chứ!"
"Em có biết không, ngày hôm đó tôi đi tìm Kiều Ninh, trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ đến em! Tôi lo em uống nhiều như thế, sao mà về !"
"Máy ảnh của em bị rơi hỏng, tìm khắp các cửa hàng máy ảnh trong thành phố, họ đã quá cũ, không còn hàng. Anh nhờ bè ở nước ngoài giúp đỡ, sau đó tự mình bay qua lấy về cho em!"
"Em biến mất là biến mất, họ em đến Cộng hòa Dân chủ Congo, tra cứu về đất nước này, sợ hãi đến không ngủ cả đêm!"
"Em em, rồi lại bỏ lại!"
"Sao em có thể như ?”
Mắt ta đỏ hoe.
Biểu cảm đó, hệt như một chó hoang trước cửa nhà.
“...Về đi, không?”
Anh ta rút ra chiếc nhẫn mà tôi đã ném đi, giọng đầy hạ mình: “Ngày cưới có thể dời lại, chỉ cưới mình em...”
Chúng tôi nhau rất lâu.
Cuối cùng, tôi bất giác bật .
“Kỷ Thanh, ngay cả việc hiểu tôi thật sự là người thế nào cũng chưa từng, thì gì đến ?"
"Kiều Ninh là gì, là gì, cũng xứng để tôi phải giận dỗi à?"
"Tôi trở về, chỉ vì người tôi đang ở đây.”
Đồng tử Kỷ Thanh co lại, đau đớn hất hết mọi thứ trên bàn xuống.
“Hắn là ai? Rốt cuộc hắn là ai!!”
Tôi lạnh lùng cúp máy.
“Anh không cần biết.”
35
Tôi bắt đầu lại công việc phóng viên.
Sau ba năm, hình ở Cộng hòa Dân chủ Congo thậm chí còn tồi tệ hơn trước.
Khu vực do các nhóm vũ trang kiểm soát đã mở rộng đến mức chưa từng có.
Khủng hoảng lương thực, dịch tả, bạo lực dục, các vụ bắt cóc… liên tiếp xảy ra.
Nơi này dường như đã trở thành vùng đất bị Chúa bỏ rơi.
Mỗi ngày chứng kiến những cảnh tượng như địa ngục.
Tôi thường tự hỏi.
Những gì chúng ta đang , thật sự có ý nghĩa gì không?
Đối với tôi, dường như tôi chỉ đang ghi chép lại vòng luẩn quẩn của bi kịch.
Thế giới đã thấy nỗi đau khổ ở nơi này, sau đó thì sao?
Còn với tổ chức Bác sĩ Không Biên giới, liệu việc họ chữa trị có phải là tiếp nối hy vọng hay chỉ kéo dài đau khổ?
Không ai có thể rõ, sống sót trong một nơi như thế này, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.
Vài tháng sau, Adam với tôi rằng ấy đã tìm năm đứa trẻ trong nhóm năm đó.
Trong đó có Jean và Marie.
Hôm đó họ đã trốn thoát thành công.
Sau đó liên lạc với người thân và hiện đang sống cùng họ hàng ở Kisangani.
Tin tức này như một tia sáng giữa đêm đen.
Tôi vội vàng đến gặp họ.
Xe vừa dừng ở nơi đã hẹn.
Marie đã lao ra từ xa.
Cô bé nhảy vào lòng tôi, nước mắt giàn giụa.
“Lam!! Cuối cùng chị cũng đến rồi!”
Bạn thấy sao?