[FULL] Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì!
Tác giả: Tư Tháp Vạn Cách
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Đêm trước lễ cưới, tôi cờ phát hiện một bảng biểu trong máy tính của Kỷ Thanh.
Bên trong, ta ghi đầy đủ thông tin về những mình từng hẹn hò.
Ở cột ghi về tôi, ta viết: "An phận thủ thường, thích hợp kết hôn."
Còn ở cột của mối đầu, ta viết: "Em là cánh chim trời, hãy kiêu hãnh bay về phương xa."
Kỷ Thanh , ta sẽ không cưới ấy.
Bởi vì vợ ta, sẽ phải lo toan cơm ba bữa, chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái và hầu hạ cha mẹ chồng.
Anh ta không nỡ để ấy gánh vác những điều đó.
Tôi không khóc, cũng không ầm lên.
Ngày hôm sau, tôi quay lại đài truyền hình.
Kỷ Thanh không biết rằng, tôi cũng có một bảng biểu.
Đó là đơn xin điều chuyển công tác sang châu Phi phóng viên chiến trường.
Người tôi thật sự vẫn còn ở đó.
Tôi muốn đi tìm ấy về.
1
“Cô muốn quay lại phóng viên chiến trường?!”
Buổi sáng, trong đài truyền hình bất ngờ vang lên một tiếng hét kinh ngạc.
Tôi đưa ra đơn xin điều chuyển công tác.
“Vâng, tôi muốn quay lại thường trú tại Congo (DRC).”
“Tiểu Nhiếp…” Giám đốc đài tôi, im lặng hồi lâu, không biết phải gì.
“Cô rất xuất sắc trong vai trò phóng viên chiến trường, ba năm trước ai cũng công nhận điều đó, giờ sắp kết hôn! Hiện tại còn đang nghỉ phép cưới nữa!”
“Đến nơi nguy hiểm như thế, chồng có đồng ý không?”
Tôi im lặng vài giây.
“Không kết hôn nữa.”
“Gì cơ?!”
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của giám đốc đài, tôi kiên quyết .
“Ừm, đám cưới này tôi không nữa.”
Hôm qua, Kỷ Thanh đi mua kẹo cưới, có nhờ tôi gửi danh sách các loại kẹo từ máy tính của ta.
Tôi mở tệp bảng tính có tên “Kế hoạch kết hôn.”
Nhưng lại phát hiện bên trong là bảng ghi chép về các mối của ta.
Sáu , mỗi người đều ghi chép tỉ mỉ về chiều cao, ngoại hình và các thông tin khác.
Tên tôi nằm ở trang đầu tiên.
Họ tên: Nhiếp Lan.
Hoàn cảnh gia đình: Không cha không mẹ, mối quan hệ xã hội đơn giản.
Tính cách: Kiểu người vợ hiền mẹ đảm, an phận thủ thường, không có chí tiến thủ.
Ghi : Biết việc nhà, có thể sinh con.
Cuối cùng, ta tô vàng mấy chữ: Phù hợp để kết hôn.
Trái tim tôi như rơi xuống vực sâu trong khoảnh khắc.
Dừng lại vài giây, tôi tiếp tục lật sang các trang sau.
Những khác cũng đều có nhận xét tương tự.
Xa hoa lãng phí, không cân nhắc.
Thói quen sống lười biếng, không cân nhắc.
Có em trai, không cân nhắc.
Nhưng đến bảng cuối cùng, ngoài họ tên và ảnh chụp, tất cả đều trống rỗng.
Chỉ có một dòng ghi : “Em là cánh chim trời, hãy kiêu hãnh bay về phương xa.”
Cô ta tên là Kiều Ninh.
2
Tôi nhớ lại, khi đang xác định danh sách khách mời, Kỷ Thanh đã có đôi chút do dự với cái tên này.
Thêm vào, rồi lại xóa đi, cứ lặp lại vài lần như .
Tôi hỏi lý do, ta : "Cô ấy đang du lịch vòng quanh thế giới, có lẽ sẽ không về dự ."
Thì ra... là mối đầu!
Trên máy tính của Kỷ Thanh vẫn còn tài liệu liên quan đến .
Tôi tìm Kiều Ninh.
Lịch sử trò chuyện giữa họ bị xóa rất sạch sẽ.
Nhưng dòng trạng thái mới nhất của ta lại viết:
[Đáng ghét! Người em sắp kết hôn rồi. Em muốn đập nát trục bánh của xe hoa, rồi cướp lấy rể!]
Kỷ Thanh trả lời bên dưới:
[Cướp cũng vô ích, sẽ không cưới em.]
[Hừ! Tốt thôi! Lần này tìm đích thực rồi đúng không?]
...Ý gì đây?
[Thôi bỏ đi! Với cái kiểu gia đình phong kiến như nhà , cưới xong là phải hầu hạ cả gia đình, em không thèm! Hành trình của em là đại dương và các vì sao!]
[Ừ, biết, nên mới cưới cái người mà họ muốn kết hôn.]
[Anh cũng không nỡ để em phải những điều đó.]
3
Không nỡ?
Từ này thốt ra từ miệng Kỷ Thanh, quả thật rất hiếm thấy.
Tôi và Kỷ Thanh quen nhau qua một buổi xem mắt.
Anh ta trẻ tuổi, tài năng, là phó chủ nhiệm khoa trẻ nhất tại một bệnh viện hạng ba, ngoại hình cũng rất điển trai.
Nhưng vì có cặp cha mẹ truyền thống và khó tính, ta mãi vẫn chưa thể kết hôn.
Họ có tính kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ, lại cầu con dâu phải ngoan ngoãn, hiền lành, biết điều và biết chăm sóc người khác.
Lần đầu tiên tôi về nhà Kỷ Thanh, mẹ ta đã bưng đến một chậu nước, cầu tôi rửa chân cho bà ta.
Nhưng tôi chấp nhận nhẫn nhịn tất cả những điều đó.
Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy Kỷ Thanh…
Bạn thấy sao?