16
Tôi mặt không đổi sắc, bước từng bước đến gần Cố Dạ.
Bình thản kể lại chuyện mình tận mắt chứng kiến một tuần trước:
“Thứ sáu tuần trước, tôi có ghé hiệu thuốc Nhân Hòa ở đường Lê Hoa, có biết tôi đã thấy gì không?”
“Tiểu Nhiễm…” Đồng tử ta co rút, khẽ gọi tên tôi.
Tôi nhạt, giọng nhẹ như gió thoảng:”Tôi thấy và Tưởng Khả cùng nhau bước vào hiệu thuốc. Anh hỏi nhân viên có bán đồ dùng cá nhân không, định mua hai hộp.”
“Lúc đó ta nép trong vòng tay , còn tôi thì đứng ngay sau kệ thuốc, rõ mồn một.”
“Tôi…”
Cố Dạ há miệng định gì, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Dù ta có giỏi ngụy biện đến đâu, cũng không thể chối bỏ điều mà chính tôi đã tận mắt chứng kiến.
Có lẽ trước khoảnh khắc này, ta vẫn còn ảo tưởng rằng mình còn cơ hội cứu vãn.
Nhưng giờ phút này, cuối cùng cũng phải chấp nhận một sự thật—
Anh đã hoàn toàn mất tôi. Mãi mãi.”Ha ha ha ha…”
Cố Dạ bỗng lên như kẻ điên, nước mắt không ngừng rơi xuống nền nhà.
“Đúng, đã ngủ với Tưởng Khả. Nhưng lúc đó say đến mức chẳng biết gì cả, tưởng ấy là em!”
“Nực !”
Tôi lạnh lùng cắt lời ta.
“Tất cả là kế hoạch từ trước! Nếu thật sự say, đến cả việc cởi đồ còn không nổi.”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề giữa hai người.
Sắc mặt Cố Dạ trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
Anh ta giận dữ mạnh vào tường mấy lần, khớp tay trầy máu đỏ tươi.
Tiếp đó là một tiếng rên đầy đau khổ:”Tiểu Nhiễm… nếu như chưa từng có chuyện gì với Tưởng Khả, liệu chúng ta còn có thể quay lại không?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Rồi bước đến mở cửa nhà, đưa tay tác mời.
Anh ta tôi, khổ một tiếng, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.
17
Sau khi hồi phục sức khỏe, tôi tập trung toàn bộ tinh thần cho sự nghiệp.
Việc kinh doanh của công ty ngày càng khởi sắc.
Mãi đến nửa năm sau, tôi mới nghe lại tin tức về Cố Dạ và Tưởng Khả.
Viên Viên gửi tôi một ảnh chụp màn hình.
Là ảnh cưới của hai người họ.
Tưởng Khả đang ôm bụng đã hơi nhô lên, mặt mày hạnh phúc dựa vào vai Cố Dạ.
“Xì, biết ngay mà! Hai người đó kiểu gì cũng dây dưa không dứt. Anh em tốt, bè trong sáng cái gì, toàn là xạo chó hết!”
Viên Viên nghiến răng nghiến lợi mắng.
Tôi , phân tích một cách tỉnh táo:
“Bụng đã to thế kia rồi mới chịu chụp ảnh cưới, chắc là Cố Dạ bị ép quá rồi, buộc phải cưới thôi.”
“Chuẩn luôn!”
Viên Viên kêu lên như phát hiện ra thám tử Holmes, rồi kể tường tận.
Hai người họ là cưới chạy bầu, Cố Dạ vì bị ép buộc mới chịu lấy Tưởng Khả.
Mà đã là hôn nhân không xuất phát từ , thì hậu quả khỏi phải .
Tưởng Khả nhân lúc mang thai, bắt đầu ‘lên mặt mẹ thiên hạ’, tiêu xài như nước.
Ngày nào cũng yến sào, cá hồi, trái cây nhập khẩu, mỗi tháng một cái túi hàng hiệu, khiến Cố Dạ sống khổ sở, túng thiếu đến thảm thương.
Bố mẹ Cố Dạ trước đây từng nuôi Tưởng Khả từ nhỏ, giờ cưới về mới tá hỏa phát hiện: nàng này không hề đơn giản!
Không còn vờ vĩnh lấy lòng ai nữa, ta lộ nguyên hình là người ngang ngược, đỏng đảnh.
Chỉ cần không vừa ý là lật bàn, quát tháo um trời.
Sau vài lần cãi vã lớn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rơi vào trạng “căng như dây đàn”.
Cố Dạ đứng giữa, bị kẹp đến muốn nổ tung.
Vài tháng sau, đứa bé chào đời.
Nhưng rồi Cố Dạ phát hiện ra… nhóm máu không đúng.
Anh ta nhóm O, Tưởng Khả nhóm B – thì sao sinh ra đứa bé nhóm A?
Thế là lén lút mang tóc của đứa nhỏ đi xét nghiệm ADN.
Kết quả: Không phải con ruột!
Lý do để cưới nhau hóa ra lại là một trò .
Người đàn ông nào chịu nổi việc trên đầu mình mọc một cánh đồng cỏ?
Vì chuyện này, hai người cãi nhau ầm trời, thậm chí còn đánh nhau.
Cố Dạ quyết định ly hôn.
Tưởng Khả níu kéo không , bắt đầu giở trò, lôi nhau ra tòa đòi chia tài sản.
Giờ đây, “cặp đôi em chí cốt năm xưa” đã rơi vào cảnh đối đầu không đội trời chung, tan nát như mớ giẻ rách.
18
“Haizzz!”
Tôi nằm dài trên bãi biển, nhấp một ngụm nước dừa mát lạnh, khẽ thở ra một tiếng đầy thư giãn.
Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là không gì thoải mái hơn lúc này.
“Tiểu Nhiễm, để bôi thêm kem chống nắng cho em nhé?”
Chúc Vũ khẽ nghiêng người lại gần, giọng nhẹ nhàng, dịu dàng như gió biển.
“Được thôi.”
Tôi mỉm , nhắm mắt lại, không từ chối.
Trong khoảng thời gian hậu chia tay với Cố Dạ, ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Với , tôi vừa biết ơn, lại vừa có chút rung .
Nhưng khi bản thân chưa thực sự buông bỏ mối cũ, tôi không muốn vội vàng bước vào một mối quan hệ mới.
Chúc Vũ dường như hiểu rõ điều đó, nên vẫn âm thầm kiên nhẫn chờ đợi.
Anh từng : “Anh tin, rồi sẽ có ngày mây tan, trời sáng – và sẽ thấy ánh trăng của riêng mình.”
Hai năm sau.
Anh tổ chức một buổi cầu hôn vô cùng hoành tráng.
Quỳ một gối, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt đậu bồ câu vào tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, hạnh phúc tràn đầy trong tim tôi.
Tôi mỉm , với :
“Anh Chúc à, quãng đời còn lại… mong hãy chăm sóc em thật tốt!”
Bạn thấy sao?