Tôi nhếch môi:
“Không biết nữa. Nhưng vài phẩm chất tốt đẹp của em, ví dụ như kiên nhẫn, thân thiện, hay bao dung cho một ai đó hết lần này đến lần khác khiến em suýt ‘bay màu’ — chắc cũng không còn nữa.”
Lục Hoài Xuyên rên rỉ:
“Làm gì có chuyện khiến em ‘bay màu’ nhiều lần như chứ?”
Tôi đưa tay ra đếm:
“Chuyện ở vườn trường hôm đó dọa em c.h.ế.t khiếp —tính một lần.”
Anh ta gấp gáp:
“Cái đó là định tỏ mà!”
Tôi gật đầu tiếp:
“Chuyện nồi lẩu xoay vòng, chuyển thành ‘khách hàng xoay vòng’ — tính một lần.”
Lục Hoài Xuyên: “Đó là vì muốn đền gà rán cho em mà!”
Tôi bĩu môi:
“Vậy cú ném banh vỡ đầu em… tính không?”
Lục Hoài Xuyên rên như chó con bị bỏ đói:
“Cái đó… là cố ý đấy.”
Tôi: “???”
Anh ta lập tức ngậm miệng.
Cả không gian yên lặng vài giây.
Sau một hồi nuốt nước bọt, Lục Hoài Xuyên rụt rè:
“Anh có thể xin thu hồi lời vừa rồi không?”
Tôi nửa miệng:
“Anh nghĩ sao?”
Lục Hoài Xuyên gục đầu lên vai tôi, giả chết.
Tôi vừa xoa tóc sau đầu , vừa nhịn :
“Khôn hồn thì khai thật đi. Khai báo thành khẩn thì tha, chối là xử nặng đấy.”
Con mèo nhỏ cũng từ balo thò đầu ra, kêu meo meo rồi dụi mặt vào má Lục Hoài Xuyên như đang cổ vũ “khai thật đi êi~”.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lục Hoài Xuyên cũng uể oải :
“Thôi rồi… nhận. Anh thích em nên có mưu đồ từ sớm rồi.”
Tôi tò mò:
“‘Từ sớm’ là từ bao giờ?”
Anh ta thẳng lưng, xoa mũi:
“Thì… hồi quân sự ấy. Em là sinh viên tiêu biểu lớp em đúng không? Lúc đó cũng nằm trong nhóm tiêu biểu, còn từng chào em, mua nước với kem cho em. Em không nhớ à?”
18.
Tôi hơi ngơ ngác:
“Nhưng nước và kem hôm đó… chẳng phải là do Hội sinh viên phát chung cho tất cả mọi người sao?”
“Cái gì mà hội sinh viên chứ!” – Lục Hoài Xuyên không vui ra mặt, làu bàu trong miệng:
“Hội sinh viên phát cái que kem vừa nhạt vừa dở, nước cũng keo kiệt lắm, mỗi người đúng một chai…
Nhưng em thì khác. Những gì em uống, ăn — đều là mua!”
Đợt huấn luyện quân sự đó, mỗi ngày balo của tôi luôn có sẵn nước tăng lực, vài thanh socola, bánh quy…
Tôi vẫn luôn nghĩ là Hội sinh viên phát đều.
Chỉ hơi lạ sao mấy món đó lại để hẳn trong balo tôi… Ôi… tự nhiên thấy cảm quá đi mất.
Lục Hoài Xuyên kể càng lúc càng ấm ức:
“Huấn luyện kết thúc rồi, em lại tỏ ra xa cách với như người dưng, quay sang thân thiết với mấy chị Hội sinh viên…”
Tôi gãi gãi cằm:
“Tại em cứ nghĩ người tốt bụng đó là bọn họ chứ…”
Lục Hoài Xuyên ôm chặt lấy tôi, giọng trầm xuống, khàn khàn:
“Lần đó thật sự không phải cố ý ném trúng em đâu…
Chỉ là… vừa thấy em xuất hiện, đầu óc trống rỗng, mất tập trung… Anh xin lỗi…”
…“Còn nữa…” – Lục Hoài Xuyên nhẹ siết lấy tôi –
“Em đúng là khúc gỗ vô , nhận tiền xong là xoá kết liền.”
Tôi cũng hết cách:
“Làm sao em biết thích em chứ?
Lúc đó là người lạ tự nhiên ném trúng đầu em, bản năng đầu tiên chắc chắn là… đòi bồi thường rồi.”
“Tới vụ xóa …”
Tôi thở ra một hơi, thật:
“Em không nghĩ sẽ có dính líu gì với .
Anh cũng biết mình nổi tiếng đến cỡ nào, người như — đẹp trai, nổi bật — mà nằm trong danh sách bè chỉ để… cho vui thì khổ quá, em thà xóa còn hơn.”
Lục Hoài Xuyên cúi đầu, hôn lên môi tôi một cái:
“Thế…tất cả mọi chuyện bồi thường bằng… không???
“Từ giờ không chỉ …mà còn … ăn luôn đó!”
Hành vô lại này tôi vừa cạn lời vừa buồn .
Đang định lên tiếng thì đã không cho tôi cơ hội, lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi lần nữa.
Gió đêm xào xạc thổi qua vòm lá.
Nhìn gương mặt Lục Hoài Xuyên ở gần trong gang tấc, cảm dâng lên trong lòng tôi mãnh liệt.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt cảm thấy may mắn.
May mắn vì đã không từ bỏ, may mắn vì bản thân kịp nhận ra cảm của mình.
Tôi khẽ thì thầm:
“Cảm ơn …”
Lục Hoài Xuyên chỉ lắc đầu, mu bàn tay dịu dàng vuốt má tôi:
“Việc thích em… không cần cảm ơn.
Em chỉ cần chấp nhận nó, đáp lại nó đã là điều tuyệt vời nhất đối với rồi.”
“Lộ Tân Đồng, … thật sự rất vui.”
Trái tim tôi như dậy sóng.
Những con sóng dịu dàng và ấm áp dâng lên từng đợt, nhấn chìm tôi trong hạnh phúc.
Lần đầu tiên, tôi thực sự hiểu cảm giác “trái tim sống lại vì ” mà từng .
Hóa ra… chính là như thế này.
Là sự mềm mại, là hơi ấm, là cảm dâng trào…
Không có hình dạng cụ thể, vĩnh viễn không tan biến.
Tôi ngẩng đầu, vào đôi mắt dịu dàng và kiên định của , khẽ mỉm :
“Ừm, em cũng rất thích .”
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, ngọn lửa của chúng tôi như bùng cháy —
và sẽ không bao giờ tắt đi.
Kể từ đó, đền cho tôi cả một quãng đời còn lại.
(HOÀN)
Bạn thấy sao?