Tôi đau m.ô.n.g sắp khóc luôn:
“Anh bị gì ?!”
Lục Hoài Xuyên định giải thích, thì xoảng! – một con d.a.o bếp rơi xuống chân tôi.
Tôi trợn mắt hét lên:
“Lục Hoài Xuyên!! Tôi chỉ tới bắt mèo tiêm phòng thôi, không cần g-iết người bịt miệng chứ?!”
14.
Lục Hoài Xuyên khổ:
“G-iết cái gì mà g-iết… tôi ngủ dậy, thấy tiếng khóa lách cách, tưởng có trộm, mới cầm d.a.o phòng thân thôi!”
Tôi ôm m.ô.n.g rên rỉ:
“Thế tôi phải cảm ơn vì chỉ đẩy, chứ không c.h.é.m tôi à?”
Anh ta xoa má tôi, nhỏ giọng:
“Có đau lắm không? Để tôi đưa đi viện nhé.”
Tôi lắc đầu, thấy cũng đỡ rồi.
Bầu không khí bắt đầu ngượng ngùng…
Lục Hoài Xuyên vỡ im lặng trước:
“Sao không báo tôi trước? Ở đây lại hay mất điện, một mình con lên lầu nguy hiểm lắm.”
Tôi lí nhí:
“Còn đang giận mà…”
Anh ta ngồi xuống đối diện, ngước lên tôi, ánh mắt tội nghiệp:
“Em vẫn không tha cho à? Vậy phải gì thì em mới chịu hết giận?”
“Không tha! Trừ khi… ra cổng trường bánh cuốn một ngày!”
“Thật không?”
Lục Hoài Xuyên bộ đứng dậy:
“Có gì đâu. Giờ luôn cũng . Thứ Sáu đông người, buôn bán chắc đắt lắm!”
“Ê!” – Tôi níu tay áo , mắt long lanh:
“Anh thật á?”
Anh véo má tôi, giọng nghiêm túc:
“Có khi nào mà ko đâu?”
Tôi , bỗng nghẹn lời.
Đúng là… lời nào , đều thật. Tự nhiên ổng thấy cũng… đáng ghê.
“Nếu bán bánh cuốn mà khiến em hết giận, không phải một ngày – mười ngày, nửa tháng cũng .”
Nói xong, còn lôi điện thoại ra, định gọi mượn cái xe đẩy bánh.
“Lục Hoài Xuyên…”
Tôi khẽ đá chân .
“Sao?” – Anh cúi người, ngước tôi.
Tôi ngẩng đầu…, tim lại đập thình thịch… thình thịch…
Ông này đúng gu tui mới ghê chớ
Tôi…không cưỡng lại . Hôn chụt lên cằm .
Căn phòng bỗng chốc yên lặng.
Anh ta tròn mắt tôi, không biết phản ứng thế nào:
“Em…”
Tôi gãi cằm, gượng:
“Ơ, tự nhiên thấy cằm ngon quá nên hôn phát. Hì hì… Ê!”
Vừa định lùi lại thì bị đè xuống sofa.
Tôi hồi hộp định né, chỉ nằm tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng – hạnh phúc – thỏa mãn.
“Lộ Tân Đồng…”
Anh gọi tên tôi rất khẽ, rồi hôn tôi một cách thật nhẹ – thật dịu dàng.
“Thật ra…
Đây mới là phần thưởng mà mong muốn nhất.”
…
“Ơ…Vậy… chẳng phải con mèo này tôi tặng là sai mục đích rồi sao?”
Sau nụ hôn, tôi ngồi trên sofa, con mèo nhỏ đang chạy loạn khắp phòng, lòng rối như tơ vò.
Rồi tôi bỗng nhớ ra một chuyện:
“Thế hôm đó ăn mặc đẹp như … là để định…?”
Lục Hoài Xuyên đang soi đèn tìm balo mèo, khẽ “ừ” một tiếng, có chút bất đắc dĩ:
“Tôi còn mua cả bó hoa tặng em. Nhưng vừa mới treo đèn xong thì em đã tới, kéo tôi chạy luôn, hoa vẫn bị kẹt sau gốc cây chưa kịp lấy ra.”
Tôi gượng:
“Lúc đó tôi bị hù gần chết, sao biết ai ngu ngốc treo cả đống đèn trắng trên cây, cứ như cảnh hiện trường…”
Vừa dứt lời, mặt Lục Hoài Xuyên tối sầm:
“Cái người ngu ngốc đó… là tôi.”
Tôi: “Hả??”
Lục Hoài Xuyên vài bước đã đến gần, chui đầu vào cổ tôi, biến thành một chó con u sầu đáng thương:
“Lúc đó tôi nghĩ em cuối cùng cũng hiểu lòng tôi, nên mới đồng ý đến.
Tôi đã đến khu phố mua đèn nháy màu, định trang trí lại khu vườn nhỏ để tỏ .
Kết quả là em tới sớm quá. Tôi mới kịp treo xong mấy bóng đèn nhỏ, nến và bóng bay còn chưa kịp bày ra…
Tôi nghĩ thôi thì cũng tạm, chỉ cần có ánh đèn lung linh nền là .
Ai ngờ ông chủ lại giao nhầm đèn màu thành… đèn trắng!”
Anh mếu máo:
“Lúc mấy bóng đèn trắng lóe sáng lên… một nửa trái tim tôi rụng rời tại chỗ.”
Tôi cố nhịn , xoa đầu :
“Ồ, thế… nửa còn lại thì sao?”
Giọng trầm xuống, nghe bi thương thấy rõ:
“Nhìn thấy con mèo, nửa trái tim còn lại cũng c.h.ế.t nốt.”
Trong lòng thì rõ là vui như hội, mà ngoài mặt lại không nhịn muốn , thế là biểu cảm trên mặt tôi… hơi bị khó coi.
Lục Hoài Xuyên mà nghi ngờ nhân sinh, còn lắc vai tôi:
“Đồng Đồng, em chắc chắn là nghiêm túc muốn ở bên đấy chứ? Chứ không phải… nãy va đầu rồi bị ngốc đi à?”
Tôi giơ tay cho gõ trán ta một phát:
“Em bị va là… mông, không phải đầu!”
Không biết ta nhớ tới chuyện gì, lại nắm tay tôi rón rén hỏi nhỏ:
“Đồng Đồng, hôm nay em ‘khai sáng’ như , có phải là… đã thấy bài đăng trên tường tỏ rồi không?”
Hở? Bài gì cơ?
Lục Hoài Xuyên hít sâu một hơi, rút điện thoại:
“Anh là người có rồi, phải lên tường xin gỡ bài thôi!”
Tôi tò mò thò đầu vào màn hình — và vô thấy dòng đăng của :
【Xin tường tỏ giúp: Người con tôi thích hình như là một khúc gỗ… tôi nên gì đây?】
Khúc gỗ?
Cái gì mà khúc gỗ chứ?!
Tôi nheo mắt kỹ thời gian đăng bài —— chính là cái ngày ta chơi bóng ném trúng đầu tôi!
Trời đất! Vậy ra lúc đó ta đã có mưu đồ từ trước?
Bảo sao khi ấy cứ nhất quyết đòi kết !
…
Trên đường đến bệnh viện tiêm mũi phòng dại, Lục Hoài Xuyên cứ liếc trộm tôi mãi.
Tuy ngoài mặt tôi lạnh như băng, trong lòng lại trộm.
Cuối cùng, khi cả tôi và mèo con đều tiêm xong, Lục Hoài Xuyên nhịn không nổi nữa, mở lời:
“Đồng Đồng… nếu lúc đó không đền tiền, thì bây giờ em còn thích không?”
Bạn thấy sao?