Đang thất thần thì ——
A đau!
Tôi cúi đầu – con mèo đói đánh đồng tay tôi với… thanh pate.
“Chảy m.á.u rồi!” – Lục Hoài Xuyên mắt tinh, thấy vết m.á.u liền giữ tay tôi lại, bóp chỗ m.á.u chảy ra.
“Con mèo này tiêm phòng chưa?”
Tôi xấu hổ né mắt:
“Em ấy mới 2 tháng, mới tiêm một mũi thôi…”
Lục Hoài Xuyên nghe xong, nhét mèo vào túi, kéo tay tôi:
“Đi bệnh viện. Tiêm phòng dại.”
Tôi nhăn mặt:
“Gì mà nghiêm trọng …”
Lục Hoài Xuyên liếc xuống, đột nhiên bế tôi lên vai luôn!!
Tôi hoàn toàn bất ngờ, ôm chặt lấy vai :
“Anh gì đấy Lục Hoài Xuyên?!”
Anh một tay xách mèo, một tay xách tôi, bước vững vàng:
“Dắt con mèo không nghe lời này đi tiêm.”
“Con mèo nào không nghe lời?!”
Tôi cố quay đầu, không dám vùng mạnh sợ ngã:
“Thả tôi xuống!”
Lục Hoài Xuyên lơ đẹp, cứ thế khiêng tôi bước đi.
Thấy sắp lên tới phố chính, mặt tôi đỏ như gấc, người qua lại đông lắm!
“Tôi sai rồi! Sai rồi mà!” – Tôi đập nhẹ vai , rên rỉ:
“Tôi đi tiêm là . Thả tôi xuống đi!”
Bước chân dừng lại.
Liếc tôi:
“Thật không?”
Tôi gục đầu, khẽ đáp:
“Thật…”
Anh khẽ thành tiếng, mới chịu thả tôi xuống.
Tôi vừa chạm đất là cắm đầu chạy. Ai ngờ chưa hai bước đã bị ôm chặt từ phía sau.
“Còn giở trò à?” – Giọng trầm thấp phả vào tai, môi dán sát vành tai tôi:
“Tân Đồng, một bước của tôi bằng ba bước của em, em tính chạy đi đâu hả?”
12.
Cuối cùng… tôi vẫn bị lôi đi tiêm phòng dại.
Ngồi ở đại sảnh bệnh viện, tờ hóa đơn trên tay mà tôi mếu máo.
Mua mèo rồi đi tiêm, tiền sinh hoạt của tôi sắp chạm đáy!
“Biểu cảm gì đấy?” – Lục Hoài Xuyên vừa gọi điện xong liền bước đến, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay chạm lên má tôi.
“Giống mèo con ấm ức ấy.”
Tôi mặt đau khổ:
“Bắt đền .”
Lục Hoài Xuyên từ tốn ngồi xuống cạnh, nhạt:
“Được thôi. Nói xem lần này là vì lý do gì?”
Tôi vỗ lên chiếc balo đựng mèo:
“Mèo của cắn tôi, là chủ nhân không phải có trách nhiệm à?”
“À… mèo của tôi…”
Lục Hoài Xuyên tôi vài giây, rồi đầy ẩn ý:
“Vậy em muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
“Chịu trách nhiệm thì… thay mèo trâu ngựa cho em đi, không?”
“Cũng không đến mức đó…” – Khoảng cách quá gần, tôi lại bị hương thơm thoang thoảng từ người ta cuốn lấy.
Tôi nhịn không hỏi:
“Anh dùng nước hoa gì ? Thơm dễ chịu ghê.”
Chủ đề đổi nhanh như chớp, Lục Hoài Xuyên chưa kịp bắt nhịp, chỉ “hả?” một tiếng.
Tôi nheo mắt :
“Hôm nay ăn mặc đẹp thế… định đi đâu à? Không phải vừa đi hẹn hò về chứ?”
Lục Hoài Xuyên đang định thì điện thoại tôi rung lên.
Là tổ trưởng nhóm học tập.
“Lộ Tân Đồng, bài báo cáo thực hành của cậu sáng tạo quá đó!” – Giọng cậu ta lành lạnh.
Gì cơ?
Tôi gãi đầu:
“Có đâu…”
“Không có?” – Giọng tổ trưởng lạnh hẳn đi:
“Viết sai tên thầy giáo thành ‘Giáo viên Chuột Già’ thì thôi đi, cậu còn chêm vào mớ tào lao gì ? Viết cho đủ chữ à?”
Tào lao nào?!
Tôi vội mở lại file Word Lục Hoài Xuyên gửi, lúc nhận tôi cũng chỉ lướt qua, nghĩ là bài không quan trọng nên thầy sẽ không đọc kỹ.
“Thực hành, mục tiêu, quá trình… ừm… gì đây?”
Tôi run rẩy đọc ra đoạn chèn giữa văn bản:
“Một học kỳ có tám môn cũng nhẹ nhàng thôi, tinh thần bất ổn tí cũng chả sao. Dù sao tốt nghiệp xong cũng ra cổng trường bán bánh cuốn – quét bột đều tay, đập trứng, phết tương thịt, rắc hành lá, thả xích…”
Ở đầu dây bên kia, tổ trưởng thở dài:
“Cũng tại tôi lười, không về lấy laptop, mở bài trong máy thầy luôn… thế là cả phòng giáo viên đều biết sau khi tốt nghiệp, Lộ Tân Đồng muốn ra cổng trường bán bánh cuốn.”
…
Sau vụ đó, tôi đội mũ trùm đầu đi học liền mấy ngày, chẳng dám ngẩng mặt giáo viên.
Sợ lỡ đâu bị túm lại bắt… đi thực hành bánh thật.
Lục Hoài Xuyên thì giải thích hết lời – bảo là và cùng phòng lấy nhầm file.
Anh ta bận gấp, không kiểm tra lại, mới xảy ra trò hề đó.
Dù … tôi vẫn giận.
Nhất là khi bị giảng viên chủ nhiệm trêu ngay trong buổi họp lớp, tôi càng tỏ thái độ lạnh nhạt, ta có gì cũng mặc kệ.
……..
Tối thứ Sáu, bệnh viện thú y nhắn tôi đưa mèo đi tiêm mũi hai.
Tôi cũng tính lại đi tiêm mũi ba phòng dại.
Vậy là tiện thể dắt mèo đi luôn.
Mèo con Lục Hoài Xuyên nuôi ở căn hộ gần trường.
Anh ta còn chu đáo đưa tôi một chìa khóa dự phòng… là để tiện tới chơi với mèo.
Vì vẫn còn giận, tôi không nhắn ta, tan học là phi thẳng tới chung cư.
Khu đó là nhà mới, còn ít người ở nên nguồn điện hơi chập chờn, hay bị cắt điện.
Tôi thở hổn hển trèo lên tầng 8, tóc tai rối tung, hoa mắt chóng mặt.
Hành lang tối om, loay hoay tìm mãi mới nhét chìa vào khóa.
“Mi mi—— AAAAA!”
Có người đẩy mạnh từ phía sau!
Tôi không kịp phản ứng, ngã dúi dụi xuống bậc cửa:
“Ai đẩy tôi đấy?!”
Một tia đèn pin lóe lên, tôi thấy gương mặt hốt hoảng của ——
Lục Hoài Xuyên.
“Lộ Tân Đồng?! Là em à?!”
Anh ta nhanh chóng đỡ tôi ngồi lên ghế sofa:
“Có sao không?! Bị đau chỗ nào rồi? Để tôi xem!”
Bạn thấy sao?