8.
Liên tục ba ngày, Lục Hoài Xuyên không nhắn gì cho tôi.
Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, lo ông này lỡ quên lời nhờ vả bài tập, trốn biệt rồi thì chết.
Ngay khi tôi đang định mở khung chat hỏi han, tin nhắn của Lục Hoài Xuyên vừa tới:
【Làm xong rồi.】
Kèm theo đó là file Word và PowerPoint.
Tôi vội mở ra xem, thấy cả một bài báo cáo dài mấy nghìn chữ, sững người luôn – không ngờ ta viết nhiều như !
Tay run quá, tôi vô gửi nhầm một sticker hình mèo con thơm má…
Không thấy ta trả lời.
Tôi chợt thấy… hơi lo. Cái sticker đó… có quá lố không?
Một giây sau, Lục Hoài Xuyên gửi tin nhắn:
【Xứng đáng.】
Tôi thở phào. Đồng thời cũng tưởng tượng ra vẻ mặt ta lúc ra câu ấy… phút chốc, tai hơi đỏ lên vì tưởng tượng quá đà.
Tôi nhắn lại:
【Anh giúp tôi việc lớn như , phải có phần thưởng chứ. Anh muốn gì?】
Lần này… Lục Hoài Xuyên im lặng khá lâu.
Tôi cũng kiên nhẫn chờ.
Vài phút trôi qua, không thấy tĩnh, tôi định tắt chat thì điện thoại rung lên –
Lục Hoài Xuyên gửi một tin nhắn thoại.
Tôi bấm mở –
Giọng quen thuộc vang lên từ loa, mang theo chút ngập ngừng khó :
“Tôi muốn… giống cái sticker hồi nãy. Có không?”
9.
“Giống… sticker hồi nãy?”
Tôi nhíu mày, cảm thấy đề bài này… có chút khó.
Lục Hoài Xuyên bên kia chờ mãi không thấy tôi trả lời, chờ đúng hai phút thì ta thu hồi tin nhắn
Tôi sững lại, nhắn hỏi:
【Anh thu hồi gì?】
Anh ta liền gọi lại:
“Em… thấy rồi mà… không trả lời, tức là… không thoải mái lắm nhỉ?” – Giọng ta có chút cẩn trọng.
Tôi “ừ” một tiếng.
Lục Hoài Xuyên thở dài, nghe là biết đang rầu rĩ:
“Xin lỗi… tôi đường đột quá.”
Tôi cũng thở dài theo:
“Cũng khó thật… Nhưng chuyện này không phải cần giảng viên chủ nhiệm đồng ý à?”
Bên kia im vài giây – rồi giọng ta vọt lên như bị dội nước lạnh:
“Chúng ta là người lớn rồi! Còn phải xin phép giảng viên à? Quản lý kiểu gì chặt thế?!”
Tôi nghĩ lại, cũng đúng. Trong trường cũng có khối người loạn mà có ai đi xin phép đâu…
“Thế thì… thôi.” – Tôi đồng ý, “Để tôi chuẩn bị một chút, tối gặp nhé?”
Đầu bên kia, ta nín thở mất mấy giây, rồi vỡ òa, giọng vui đến không giấu nổi:
“Được… Chỉ cần em đồng ý, lúc nào cũng !”
Anh lại hỏi tiếp, giọng nhẹ nhàng:
“Lộ Tân Đồng, em thật sự muốn gặp tôi… đúng không?”
Tôi “ừ ừ” liên tục:
“Muốn, muốn. Không nữa đâu, tôi đi chuẩn bị đây. Tối gặp.”
Lục Hoài Xuyên nhẹ, giọng ấm áp len vào tai tôi:
“Lộ Tân Đồng, tối gặp em.”
Buổi tối, tôi vác một cái ba lô to, né đường đông, rón rén men theo lối tắt tới vườn hoa nhỏ hẹn trước với Lục Hoài Xuyên.
Trời đầu thu về đêm hơi lạnh, tôi vừa xoa tay vừa lẩm bẩm:
“Sao tên kia chưa tới nữa trời…”
Vừa dứt lời, trên đầu bỗng có tiếng sột soạt. Tôi ngẩng lên theo phản xạ——
Vài chiếc đèn lồng trắng nhợt đột ngột sáng bừng!
Đêm tối, gió lạnh, đèn lồng trắng…
Tôi lạnh sống lưng, gào lên một tiếng:
“MAAAAA!!!!”
10.
“Lộ Tân Đồng! Là tôi! Là tôi mà!”
Ai đó ôm lấy vai tôi, kéo cả người tôi vào một vòng tay ấm áp.
Tôi mới từ từ mở mắt, thấy khuôn mặt quen thuộc vừa đẹp trai vừa lo lắng của Lục Hoài Xuyên.
“Em không sao chứ?” – Anh hỏi.
Tôi bám dính lấy như bạch tuộc, hoảng loạn thở dốc:
“Trời ơi! Chạy đi! Chỗ này có… có ma thật đó!!”
“Tôi biết ngay cái lời đồn ‘trường học có ma’ là thật mà!”
Tôi vừa vừa quanh cái công viên nhỏ tối om, càng càng thấy rợn, kéo Lục Hoài Xuyên chạy đi.
“Ơ chờ——”
“Chờ gì mà chờ!” – Tôi chạy thục mạng, còn không quên rủa:
“Anh chọn cái chỗ gì thế hả?! Âm u rợn người, hù tôi xém ngất vì sợ đó!”
Chạy mãi đến con đường chính sáng đèn, đông người qua lại, tôi mới dám dừng lại thở hổn hển.
Ngẩng đầu lên – tôi hơi ngẩn người.
Lục Hoài Xuyên… đẹp trai c.h.ế.t mất.
Anh rõ ràng đã chuẩn bị kỹ – tóc vuốt gọn, mặc áo sơ mi trắng. Đứng dưới đèn đường, thở nhẹ cũng đẹp như cảnh phim.
Tôi đến ngây người, không gì. Tim đập thình thịch
Anh cũng không . Chỉ cúi đầu, có vẻ hơi buồn.
Hai chúng tôi cứ đứng đó nhau, cho đến khi cái ba lô sau lưng tôi phát ra tiếng khẽ. Tôi mới giật mình nhớ ra:
“Ôi chết, phần thưởng cho tôi quên mất!”
Nghe thế, mắt Lục Hoài Xuyên lập tức sáng lên, hơi cúi người về phía tôi.
Tôi vội đeo ba lô ra trước, mở khóa cẩn thận một chút…
“Meooo~”
Một mèo con nhỏ xíu, đầu chỉ to bằng bàn tay, lách ra khỏi khe túi, Lục Hoài Xuyên với ánh mắt tò mò.
Tôi xoa nhẹ đầu mèo, ngước Lục Hoài Xuyên, híp mắt:
“Phần thưởng của đến rồi đây!”
Lục Hoài Xuyên tôi không rời, một lúc sau nhẹ nhàng thở ra, rồi bật .
Bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ như đang vuốt mèo:
“Ừm, nhận rồi.”
11.
Ở một góc công viên nhỏ, tôi và Lục Hoài Xuyên – người ôm mèo, người bóp pate mèo – con mèo ăn mà lòng tan chảy.
“Dễ thương quá.” – Tôi ôm mặt, mắt long lanh:
“Muốn nuôi quá trời. Nhưng ký túc bên tôi kiểm tra nghiêm ngặt lắm, chắc không nuôi rồi…”
Tôi , ghen tị:
“Bên nuôi thú thì thích ghê!”
Lục Hoài Xuyên khụ nhẹ:
“Ờm… thật ra thì… cũng không hẳn là cho phép đâu.”
Tôi vỗ vai :
“Không sao. Cũng nhiều người lén nuôi lắm.”
Lục Hoài Xuyên tôi rồi mèo, thở nhẹ:
“Tôi có một căn hộ nhỏ gần trường, để mèo ở đó nuôi . Nhưng chắc từ giờ tôi phải đi học từ nhà, không ở ký túc nữa. Mèo nhỏ thế này, để một mình tôi không yên tâm.”
Tôi nghe xong, hơi khựng lại.
Nếu ấy đi học từ nhà… buổi tối tụi mình sẽ ít gặp nhau hơn? Tiếc nhỉ
Bạn thấy sao?