Xin Hỏi… Bồi Thường [...] – Chương 2

Chương 2: Xoay xoay

4.

Từ lúc rời khỏi phòng y tế, mặt Lục Hoài Xuyên cứ đen sì sì.

Giống như bị mây đen phủ đầu, giông bão sắp ập tới .

Anh ta đưa tôi về tận dưới ký túc, tôi “tạm biệt” tận mấy lần mà vẫn đứng lảng vảng không đi.

Tôi đành hỏi thẳng:

“Anh còn việc gì à?”

Lục Hoài Xuyên tôi một lúc lâu, cuối cùng thở dài:

“Không, tôi đi đây…”

Nhìn bóng lưng ta rời đi, tôi chỉ biết lắc đầu không hiểu nổi.

Nhưng mừ… người ta cũng dễ thương phết.

Sáng hôm sau, tôi ngủ một mạch tới tận 11h.

Bạn cùng phòng đều đã về quê ăn lễ, ký túc chỉ còn mỗi tôi, vắng tanh vắng ngắt.

Tôi sờ lên cái u trên trán thở dài, lười ra ngoài, định đặt đồ ăn giao tận nơi.

Vừa mở điện thoại thì thấy có thông báo WeChat:

Lục Hoài Xuyên kết với .

Ơ, lại add tôi gì?

Không phải ta chuyển dư một trăm rồi hối hận đòi lại chứ?!

Tôi không vội chấp nhận, mà chỉ gõ một dòng vào phần xác nhận:

【Anh có chuyện gì?】

Tin nhắn trả lời đến ngay:

【Muốn mời em ăn bữa cơm để xin lỗi.】

Thấy tôi mới yên tâm, đồng ý kết , rồi nhắn:

【Tôi đặt đồ ăn rồi, để——】

“Ơ kìa?” – Tôi lẩm bẩm, gõ mãi không ra chữ.

Chữ B không gõ ?!

Tôi thử các phím khác – N, V, C… không cái nào gõ !

Thôi chết, không phải điện thoại hôm qua cũng hư luôn rồi chứ?!

Tôi ấn tới phát bực, cuối cùng gọi luôn cuộc thoại WeChat, gào lên một câu đầy giận dữ:

“Lục Hoài Xuyên! BẮT ĐỀN ANH!!”

5.

Trước cổng trường, tôi và Lục Hoài Xuyên mặt đối mặt nhau.

Một lúc sau, ta gãi đầu, có vẻ thật thà:

“Cả điện thoại cũng hỏng á? Hôm qua cú đó mạnh sao?”

Tôi suýt chút nữa đ.ấ.m cho một cú:

“Anh còn dám nhắc?!”

Lục Hoài Xuyên giơ tay đầu hàng:

“Đi ăn đã, ăn xong tôi đưa em đi sửa. Không sửa thì tôi mua cái mới, chưa?”

Vậy còn nghe .

Tôi thở phào, đi cùng ta tới khu thương mại gần trường.

“Quán lẩu xoay tròn này ngon lắm, cùng phòng tôi khen nức nở luôn. Ăn xong khách toàn phải vịn tường đi ra.”

Chắc vì nghỉ lễ nên quán khá vắng.

Lục Hoài Xuyên còn cẩn thận đặt hẳn phòng riêng, đưa mã QR cho tôi xem menu:

“Ở đây có cả món gà rán đặc biệt đấy, em thử xem.”

Tôi lườm ta:

“Là để bù cho hộp gà rán của tôi à?”

Anh ta gật đầu, nửa trêu chọc:

“Hy vọng những phẩm chất tốt đẹp của em – như kiên nhẫn, bao dung, thương – sẽ quay về cùng với miếng gà.”

Lúc này nhân viên phục vụ bước vào, tươi như hoa:

“Hai sẵn sàng bắt đầu bữa ăn rồi chứ?”

Tôi và Lục Hoài Xuyên ngơ ngác nhau:

“Sẵn sàng? Ý là giơ đũa lên à?”

Phục vụ càng rạng rỡ hơn:

“Quán chúng tôi có phong cách rất đặc biệt – đảm bảo một lần là nhớ suốt đời! Hai lại còn là khách đầu tiên trong ngày, sẽ tặng phiếu giảm giá 20% cho lần sau!”

Nghe , tôi và Lục Hoài Xuyên liếc nhau, ánh mắt sáng bừng.

Ô hô, hời thế này thì…

Tôi hào hứng gật đầu:

“Chúng tôi sẵn sàng! Dọn món lên đi!”

6.

Chẳng bao lâu, vài nhân viên bê đồ ăn vào tấp nập.

Chưa đầy một phút, bàn ăn đã bày kín món.

Họ cùng cúi đầu chào:

“Chúc quý khách ngon miệng! Xoay vui vẻ nhé!”

Rầm! – Cửa phòng riêng đóng lại.

Tôi ngồi xuýt xoa:

“Phục vụ nhiệt quá!”

Lục Hoài Xuyên hơi cau mày:

“Nhiệt đến bất thường… không lẽ đồ ăn dở?”

Tôi vừa định gắp trứng cút thì phát hiện tay mình cứ run bần bật.

Ban đầu tưởng do mình yếu, sau mới phát hiện…

Là ghế đang xoay?!

“Ơ?! Chuyện gì ?! Động đất à?!”

Còn chưa dứt lời, ghế chúng tôi đang ngồi bỗng kêu “cạch” một tiếng, rồi bắt đầu từ từ… xoay tròn.

Ngày càng nhanh.

Tôi vứt luôn quả trứng, hoảng loạn hét lên:

“Là sao đấy?!”

Lục Hoài Xuyên mặt tái mét, ôm trán, cố lên tờ rơi trên bàn:

“Lẩu… lẩu xoay tròn dành cho khách hàng???”

7.

Hóa ra nồi lẩu có ba cấp độ xoay, từ nhẹ nhàng đến “bay màu”.

Lúc đầu tôi còn cố gắng gắp miếng thịt bò.

Nhưng khi nhân viên bê thêm món tặng là… óc heo, tôi chịu hết nổi – chạy ngay vào WC, nôn đến trời đất đảo lộn.

Ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Lục Hoài Xuyên cũng trắng bệch như thịt ba chỉ luộc, đứng đợi tôi ngoài hành lang.

Tôi liếc ta, giơ ngón giữa:

“Anh… chơi tôi phải không?”

Anh ta dìu tôi một tay, vịn tường một tay. Ờ thì đúng như đã … ăn xong khách toàn phải vịn tường đi ra.

Hai đứa lảo đảo đi ra khỏi quán, ngồi bệt vỉa hè hóng gió hồi lâu mới hồi sức.

“Em ổn chưa?” – Lục Hoài Xuyên chạy đi mua cho tôi chai nước lạnh.

Tôi thở dài não nề:

“Lục Hoài Xuyên, hay bồi thường thêm cho tôi đi…”

Giờ đây, tổn thương không còn là đồ vật.

Mà là tinh thần – và tâm hồn tôi.

“Bồi thường tiền vẫn chưa đủ?” – Lục Hoài Xuyên nhíu mày, nghiêm túc.

“Hay tôi đền bằng cái khác? Mua đồ cho em chẳng hạn?”

Tôi lườm nguýt:

“Bớt bày vẽ đi. Cả nghìn món quà không bằng vài tờ tiền của tôi.”

Lục Hoài Xuyên bật , cúi đầu tôi, nửa mặt dưới ánh đèn đường trông vô cùng dịu dàng.

“Em đúng là mê tiền thật đấy.”

Anh ta nhướn mày, đầy ẩn ý:

“Tôi to thế này, đứng trước mặt em, trâu ngựa cũng . Không đáng giá bằng mấy tờ tiền sao?”

Ngẫm thấy… cũng có lý!

Tôi khuôn mặt tự tin của Lục Hoài Xuyên, ngộ ra chân lý, lập tức :

“Vậy phiền giúp tôi hai bài báo cáo thực hành, một bài tập chương, và một slide thuyết trình ít nhất 20 trang nhé!”

“Sau Quốc Khánh là hạn nộp rồi đấy – thời gian không còn nhiều đâu, cố lên nhé!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...