Xin Hãy Quên Em – Chương 5

CHƯƠNG 5

5

Tôi không thể phủ nhận, tôi vẫn còn lo lắng cho Tư Quyết. Bao nhiêu năm bên nhau, tôi luôn muốn chia sẻ tuổi thọ và sức khỏe của mình cho , chỉ mong sống lâu thêm một chút. Tôi đã học nấu ăn, nấu súp dưỡng sinh cho , trước đây, tôi chưa từng vào bếp.

Sau khi chia tay, điều tôi lo lắng nhất vẫn là sức khỏe yếu ớt của .

“Anh ấy bị sao , có chỗ nào không khỏe… có phải bệnh cũ tái phát không?” Nửa câu sau vốn dĩ tôi không định hỏi, sự lo lắng khiến tôi buột miệng.

Ánh mắt Tô Gia lộ vẻ nghi ngờ, dò xét: “Sếp chỉ uống hơi nhiều trong một buổi tiệc gần đây, dạ dày có chút khó chịu.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tôi không lên đâu.” Câu trả lời của tôi khiến Tô Gia an tâm, lời tôi thêm lại khiến ấy không mấy vui vẻ: “Sau này nếu Tư Quyết có vấn đề sức khỏe gì, ơn báo cho tôi biết… Anh ấy sức khỏe yếu, nên chăm sóc cẩn thận.”

“Cô Giang, hai người đã chia tay rồi.”

Lời đó không sai. Tôi mỉm , không có chút ác ý nào: “Tôi biết, nên tôi chỉ muốn biết trạng sức khỏe của Tư Quyết. Điều đó rất quan trọng với tôi.”

Khi tôi lên lại tầng trên, Tư Quyết đang ngồi trò chuyện với mẹ Nguyên Thanh, không biết họ đã gì, cả hai đều .

Thấy tôi tới, Tư Quyết đứng dậy, với giọng mỉa mai: “Chúng ta ở bên nhau bao lâu như , sao em không bao giờ cho biết là em còn có mẹ nuôi?”

Mẹ nuôi?

Cũng có thể coi là thế. Chỉ một chút nữa thôi, mẹ Nguyên Thanh đã thực sự trở thành mẹ ruột của tôi.

Tư Quyết rời đi. Mẹ Nguyên Thanh theo bóng lưng ấy, nắm lấy tay tôi, nước mắt rưng rưng, và tôi cúi xuống thấy bà đang kìm nén không để khóc òa: “Ninh Ninh, đó là cậu ấy sao?”

Tôi gật đầu, và bà mỉm qua hàng lệ.

Trên đường về, bà vỗ nhẹ tay tôi, ân cần khuyên nhủ: “Đó là một chàng trai tốt, con nên trân trọng.”

Tư Quyết dĩ nhiên là một người tốt. Anh ấy nỗ lực, chu đáo và hào phóng. Anh ấy thực sự rất tốt.

Dù đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy kiếm khoản tiền đầu tiên, cẩn thận đưa cho tôi tấm thẻ ngân hàng chứa số tiền đó. Khuôn mặt bối rối và chút ngượng ngùng ấy vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Anh : “Từ giờ, mọi tiền bạc của sẽ do em quản.”

Tôi từ chối.

Anh rất kiên quyết, tôi bằng đôi mắt chân thành sáng ngời và hỏi: “Em biết một người đàn ông đưa hết tiền cho một người phụ nữ nghĩa là gì không?”

Năm đó, 25 tuổi, còn tôi 27.

Anh muốn cầu hôn.

Tôi biết điều đó.

Tôi tất nhiên biết.

Nhưng tôi đã nhận tiền của một người khác rồi, tôi không thể nhận tiền của thêm nữa.

Ở cùng dì Nguyên nửa tháng, tôi chăm sóc bà hồi phục sau chấn thương ở chân. Bà chỉ dẫn tôi nấu ăn, khen tôi ngày càng giỏi, không còn vụng về như lúc nhỏ, cắt trái cam cũng bị đứt tay.

Tôi cắn miếng cam chua chát, tươi đáp: “Lúc đó con cố đấy ạ.”

Dì bật , trách tôi lắm mưu mẹo, rồi lại khen tôi bây giờ đã khác xưa, nấu ăn ngon không kém gì đầu bếp chuyên nghiệp.

Miệng tôi nhanh hơn đầu óc, không suy nghĩ kịp, thốt lên: “Nấu ngon để gì, dù sao thì cũng học quá muộn rồi.”

Bầu không khí chợt yên lặng, tôi thấy dì Nguyên quay mặt đi lau nước mắt. Lại tại tôi, tôi lại khiến dì buồn.

Đây cũng là lý do suốt nhiều năm nay chúng tôi ít gặp nhau. Dù gặp nhau người lại không đủ, không thể không nghĩ về những ký ức cũ. Hồi tưởng chỉ mang lại tiếc nuối.

Trước khi tôi rời đi, dì tiễn tôi ra ga tàu. Bà có rất nhiều điều muốn cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Cưới sớm nhé.”

Tôi phì : “Dì Nguyên ơi, dì quên rồi sao, con đã cưới rồi mà.”

Nhưng chồng tôi là một kẻ tệ bạc. Bao năm nay, ấy chưa từng quay lại thăm tôi. Ngày ra đi, ấy sẽ sớm quay về, đi rồi thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Tôi đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, viết rất nhiều lá thư, thậm chí trong giấc mơ cũng đã mắng ấy nhiều lần.

Nhưng lần này, dù tôi có gì, ấy cũng chẳng quan tâm nữa.

Anh ấy không quan tâm tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...