Xin Hãy Quên Em – Chương 4

CHƯƠNG 4

4

Tôi sững sờ.

Bỗng nhiên không biết gì.

Giống như khi xưa Tư Quyết đột ngột hỏi tôi vì sao đối xử tốt với ấy như .

Tôi cảm thấy tội lỗi, không biết trả lời ra sao.

Trên đường đi, Tư Quyết lái xe rất chậm.

Mẹ Tư Quyết đã đến từ sáng sớm, trông như vừa khóc xong, mắt bà đỏ hoe. Khi thấy tôi, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông: “Ninh Ninh, con cho mẹ nghe, có phải thằng bé này bắt nạt con không? Nó hai đứa chia tay, vài ngày trước không phải còn tốt đẹp, không phải đã sẽ kết hôn sao?”

rất nhiều, khiến tôi không kịp trả lời.

Tư Quyết lướt qua tôi một cách lạnh nhạt, đỡ mẹ ngồi xuống, rồi tôi với ánh mắt lạnh lùng như thúc giục tôi giải thích. Chỉ cần thuyết phục mẹ , sẽ thực sự tự do.

Tôi muốn giúp , vì tôi không thể buồn bã.

“Con là người muốn chia tay.” Tôi vẫn chưa sắp xếp từ ngữ, cũng chưa sẵn sàng đối diện với nước mắt của mẹ Tư Quyết. Ngày xưa, khi tôi và Tư Quyết mới bên nhau, không có thời gian chăm sóc mẹ bệnh, tôi đã chăm sóc bà như chăm sóc mẹ ruột.

Khi đó, mẹ Tư Quyết thường tôi là tốt, bà chỉ nhận mình tôi, và luôn thúc giục Tư Quyết cưới tôi sớm, để tránh chuyện kéo dài mãi rồi phát sinh vấn đề.

Lời bà ấy trở thành lời tiên tri.

Cuối cùng, đã thực sự có vấn đề xảy ra.

Tôi ngập ngừng một lúc, rồi chọn cách dối: “Bác à, con và Tư Quyết không hợp nhau. Chia tay sớm để không lãng phí thời gian của cả hai.”

Khi tôi đến bốn từ cuối cùng, ánh mắt Tư Quyết chợt tối sầm lại.

Chuyện tôi và Tư Quyết chia tay nhanh chóng lan ra từ mẹ ấy.

Sau đó, những người chung của chúng tôi lần lượt đến hỏi thăm, không ai là không cảm thấy tiếc nuối. Dù sao thì, một mối kéo dài 13 năm với kết thúc như , quả thực khiến người ta không khỏi thở dài tiếc nuối.

—–

Tôi vừa giải thích xong thì nhận tin nhắn của Nguyên Thanh: “Chị Giang Ninh, mẹ em bị ngã gãy chân, bà rất nhớ chị.”

Gia đình Nguyên Thanh sống ở tỉnh khác. Để thăm mẹ cậu ấy, tôi đã xin nghỉ phép và đến ngay. Thế , ngay trong ngày đầu tiên ở bệnh viện, tôi đã gặp lại Tư Quyết.

Anh ấy trông ốm yếu, sắc mặt không tốt lắm. Trước đây, những lúc thế này, tôi luôn bỏ hết mọi việc để đến bên , lo lắng hỏi han. Nhưng giờ, người ở bên cạnh không còn là tôi nữa.

Tôi nhớ thư ký này. Chính ấy là người đã từng chặn tôi trước cửa phòng việc của Tư Quyết, cũng là ấy cùng ra vào khách sạn. Sau khi tôi và Tư Quyết chia tay, họ đến với nhau, cũng có thể xem là hợp lẽ.

Tôi không cảm thấy đau lòng, ngược lại, tôi thực sự muốn chúc Tư Quyết hạnh phúc. Anh đã có người khác chăm sóc, và tôi cũng có thể yên tâm rời xa.

Mẹ của Nguyên Thanh ngồi cạnh tôi, kéo nhẹ áo tôi: “Ninh Ninh, người đó con quen à?”

Chia tay rồi, mà lại có người khác ở bên, tôi không còn lý do gì để lên đó nữa, sợ sẽ hiểu lầm không đáng có.

“Không quen.” Tôi phủ nhận.

Khi xuống lấy phim chụp xương cho mẹ Nguyên Thanh, thư ký của Tư Quyết đã đứng trước mặt tôi. Cô ấy rõ ràng còn rất trẻ, cố gắng tỏ ra chững chạc, chuyên nghiệp.

“Cô Giang.” Tô Gia do dự : “Sếp ở trên tầng, có muốn lên xem không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...