3
Khi buổi học cuối cùng kết thúc, tôi bước ra khỏi lớp, có người đi theo sau.
“Chị Giang Ninh.”
Đó là Nguyên Thanh, cũng là học sinh trong lớp của tôi.
Cậu ta nhanh chóng chạy đến bên tôi, khuôn mặt trẻ trung, có chút bỡ ngỡ. Tôi rất thích khuôn mặt của cậu, đặc biệt là đôi mắt, khi vào, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều.
“Mẹ em chị sắp kết hôn rồi?”
Vừa mở miệng, câu hỏi đã không phải điều tôi muốn nghe.
Tôi lắc đầu: “Không thành đâu, chị chia tay rồi.”
“Chia tay?” Nguyên Thanh tỏ ra ngạc nhiên một chút, rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hơn cả là cảm thán: “Hai người đã bên nhau hơn mười năm, sao lại đột nhiên chia tay…”
Cậu ta , ánh mắt bỗng trở nên u sầu: “Có phải vì…”
“Không phải.” Tôi liếc đồng hồ, không muốn nhiều nên cắt lời cậu: “Đừng đoán mò, chia tay trong hòa bình thôi.”
13 năm, 4.745 ngày.
Một con số khổng lồ.
Ai vào cũng khó mà tin rằng có thể chia tay trong hòa bình.
Năm tôi gặp Tư Quyết, tôi 21, 19. Gia đình sản, nợ nần hàng triệu, phải đi gia sư để kiếm tiền trả nợ. Thật cờ, và tôi cùng dạy kèm cho một học sinh.
Anh dạy toán, còn tôi dạy tiếng Anh.
Gia đình học sinh giới thiệu chúng tôi với nhau. Khi đó, Tư Quyết vẫn là một chàng trai trẻ, gia đình gặp biến cố lớn, nghèo đầy kiêu hãnh. Khi bắt tay tôi, tai đỏ ửng lên.
Sau đó, tôi chủ giới thiệu cho những công việc dạy thêm có thu nhập cao, thậm chí còn đưa tiền mình kiếm để giúp trả nợ. Khi bị chủ nợ bắt giữ và đánh đập, tôi đưa đến bệnh viện và thức trắng đêm chăm sóc .
Khi tỉnh dậy, với khuôn mặt trắng bệch, hỏi tôi: “Tại sao em lại đối xử tốt với như ?”
Tôi không biết phải trả lời sao, chỉ buột miệng : “… Vì em thích .”
Nhưng khi câu đó, ánh mắt tôi không phải đang vào .
Chúng tôi thuận lợi đến với nhau, và tôi càng dành mọi điều tốt đẹp cho .
Anh cần tiền, tôi nhiều công việc khác nhau để giúp trả nợ. Những ngày khó khăn nhất, chúng tôi chia nhau một gói mì, một ổ bánh mì. Sau khi thành công trong sự nghiệp và trả hết nợ, đưa tôi đến sống trong một ngôi nhà lớn, cố gắng bù đắp cho tôi, hứa sẽ cưới tôi.
Nhưng tôi đã quên mất rằng, có những người có thể cùng chịu khổ, không thể cùng hưởng ngọt.
Tư Quyết đã thành công, còn tôi thì mãi đứng yên.
Tôi biết rõ rằng, lẽ ra tôi nên buông tay từ sớm, chỉ là tôi đã chờ đợi một cơ hội để điều đó.
Nguyên Thanh cùng tôi bước ra khỏi trường học, trời đã bắt đầu mưa, cậu ta giương ô che cho tôi. Cậu rất nhiều, khá ồn ào, giọng cậu dễ nghe, tôi mỉm nhẹ, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Trước cổng trường rất đông đúc, có nhiều xe hơi đang đỗ ở đó.
Tôi không để ý rằng xe của Tư Quyết cũng ở đó, cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe chói tai, tôi và Nguyên Thanh cùng lúc thấy khuôn mặt đầy tức giận của Tư Quyết.
Tạm biệt Nguyên Thanh.
Tư Quyết tôi bước lên xe trong cơn mưa. Trước đây, chỉ cần tôi bị gió lạnh thổi qua một chút, đã đau lòng không thôi, mắt đỏ hoe và rằng khi có tiền, sẽ không để tôi chịu khổ nữa. Giờ đây, đã giàu có, việc không để tôi chịu khổ chỉ là lời dối.
Nhưng tôi không trách , cũng không oán giận.
Ngược lại, kết cục này tôi hài lòng.
“Ban đầu còn thấy áy náy.” Tư Quyết đột ngột mở lời, những điều mà tôi không hiểu: “Có vẻ như em cũng đã sớm muốn chia tay, nên mới dứt khoát như .”
Tôi vuốt nhẹ đuôi tóc ướt. Mặc dù giờ đây không còn lý do gì để giải thích với Tư Quyết, tôi vẫn , vì sợ không vui. Tôi luôn sợ không vui, sợ rằng cảm của sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Đó là Nguyên Thanh, biết cậu ấy mà, chỉ là một người em thôi.”
“Nhưng đã sớm nhận ra ánh mắt em cậu ta rất lạ.”
Bạn thấy sao?