2
Tôi mất nửa giờ để thu dọn đồ đạc của mình, cuối cùng vẫn đánh thức dậy. Đó không phải là điều tôi mong muốn. Khi vào đôi mắt lờ đờ của Tư Quyết, tôi lên tiếng: “Anh bị đánh thức à?”
Anh tỏ ra không kiên nhẫn.
Ánh mắt bực bội và ghét bỏ, trong năm năm đầu chúng tôi bên nhau chưa bao giờ có, dạo gần đây, lại thường xuyên xuất hiện. Chứng kiến của một người dần phai nhạt và biến mất, cảm giác này giống như một căn bệnh mãn tính, quá trình không quá đau đớn, cuối cùng sẽ đến hồi kết.
Hôm nay là ngày tôi chọn để kết thúc mối kéo dài mười ba năm này.
“Làm gì mà muộn thế này em còn không ngủ?” Tư Quyết xoa trán, cúi đầu, dường như không muốn tôi thêm nữa, “Nếu không ngủ thì ra ngoài.”
“Tôi xin lỗi.”
Tôi bình tĩnh và thản nhiên, trong ánh mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo của , tôi tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay áp út, từ lúc đeo đến lúc tháo chưa đến sáu tiếng, “Tôi vô thấy tin nhắn với mẹ.”
“Vô ” là dối, tôi đã thấy thật.
Tư Quyết không hề bối rối hay lo lắng. Anh bình thản và không ngần ngại, “Vậy thì sao?”
“Chúng ta chia tay đi.”
Đó là ý định thật sự của tôi.
Tư Quyết không nhịn mà bật .
Đúng là.
Mười ba năm bên nhau, tôi chăm sóc không khác gì một người vợ hiền.
Anh từng trải qua một ca phẫu thuật lớn lúc nhỏ, sức khỏe không tốt, tôi học nấu ăn để bồi bổ cho . Trong giai đoạn khởi nghiệp, phải tham gia nhiều tiệc tùng, tôi còn uống rượu thay . Những năm gần đây, đi công tác khắp thế giới, còn tôi thì không đi đâu, chỉ ở nhà chờ .
Có lẽ ngay cả Tư Quyết cũng nghĩ rằng, tôi phát cuồng muốn kết hôn với . Nhưng với tôi, cưới hay không không quan trọng, tôi chỉ cần sống tốt, dù bên cạnh có hay không có tôi.
“Em , sẽ coi là thật đấy.”
“Đây là thật.”
Tư Quyết bật đèn ngủ, khuôn mặt căng thẳng, nhấn mạnh: “Đây không phải tôi chia tay em, mà là em đòi chia tay.”
Anh không muốn mang tiếng kẻ phụ bạc, càng không muốn bị gán cái tội “phụ bạc thanh xuân quý giá của người phụ nữ”. Tôi hiểu điều đó.
“Tất nhiên rồi.”
Ngay lúc đó, tôi thấy sự nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt .
Thật là ngốc.
Chỉ cần là mong muốn của , tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, huống chi chỉ là việc chia tay đơn giản này.
—
Trong năm năm đầu bên nhau, tôi và Tư Quyết đã cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn. Anh miệt mài việc để trả nợ, còn tôi thì chăm sóc người mẹ bệnh nặng của , phải nhún nhường trước mặt các chủ nợ để xin hoãn trả. Sau đó, tốt nghiệp và bắt đầu sự nghiệp, khoảng thời gian khởi nghiệp rất mệt mỏi, thường xuyên ra ngoài sớm và về nhà muộn, trên người luôn có mùi nước hoa và vết son môi.
Tôi chưa bao giờ hỏi han hay tra hỏi về những điều đó, chỉ tập trung chỗ dựa vững chắc cho .
Còn , dù có vẻ ngoài hào hoa, vẫn giữ mình cẩn thận, không bao giờ có mối quan hệ nào ngoài công việc với phụ nữ khác.
Mười năm qua, mọi thứ vẫn luôn như thế, không hề thay đổi.
Nhưng gần đây, đã thay đổi rất nhiều. Sự quan tâm giảm bớt, những ngày kỷ niệm bị lãng quên, và sự lạnh nhạt có chủ ý có lẽ là dấu hiệu của việc muốn chia tay. Tôi ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra sớm hơn.
———-
Nếu sớm nhận ra, tôi đã chia tay nhanh chóng, không lằng nhằng, giải thoát cho cả hai chúng tôi.
Ba ngày sau khi chia tay, Tư Quyết mới gọi điện thoại cho tôi. Lúc đó, tôi đang dạy học, không nghĩ ngợi gì, liền tắt máy. Đây là lần đầu tiên sau 13 năm tôi cúp máy ấy.
Ngay sau đó, tin nhắn trên WeChat hiện lên.
Là Tư Quyết: “Bắt máy.”
Giọng điệu đầy tự mãn, như thể đã quen nuông chiều .
Tôi chỉ đáp gọn: “Đang dạy.”
Tư Quyết: “Mẹ biết chuyện chia tay rồi, bà không tin là em chủ muốn chia tay.”
Tôi trả lời ngắn gọn: “Em sẽ giải thích.”
Nói xong, tôi úp màn hình điện thoại xuống và tiếp tục dạy học. Vì , tôi không thấy tin nhắn tiếp theo của Tư Quyết: “Bà ấy đã đến đây rồi, muốn nghe từ chính miệng em. Khi nào em tan học, sẽ đón.”
Bạn thấy sao?