“Đừng gọi tôi là Xán Xán.” Cuối cùng tôi cũng ra câu này, “Lâm Y Hiểu, cậu có xem tôi là không?”
“Chúng ta, chúng ta vẫn luôn là mà.”
“Bạn bè? Bạn bè là tự ý dẫn một đám người đến nhà tôi ăn uống chùa à?”
“Này, cậu chuyện quá đáng quá rồi đấy…”
Đám của ta nghe liền tức giận, tôi giơ tay lên ngắt lời: “Bạn bè là tự ý vào phòng ngủ của tôi, lén mặc quần áo của tôi, thậm chí còn ăn cắp đồ trang sức của tôi à?”
“Cậu đừng có vu khống người khác.”
“Nhà tôi có lắp camera giám sát đấy, phòng an ninh ngay bên cạnh, có ăn cắp hay không không phải do các người là đâu.”
“Chu Xán, mọi người đều là bè, cậu thật sự muốn lớn chuyện lên à?”
Bản chất côn đồ của Lâm Y Hiểu không kìm nén nữa, ta siết chặt nắm , nghiến răng hỏi tôi.
Tôi biết ta dựa vào đâu mà mạnh miệng như , dựa vào cái hệ thống có thể hoán đổi thân phận với tôi đó.
Tôi khuôn mặt méo mó vì tức giận của ta, trong lòng không ngừng mong chờ giọng của hệ thống vang lên!
“Chúng tôi đi đây.” Lư Trạm trực tiếp mở cửa kéo Miêu Mộ Hòa rời đi, Lâm Y Hiểu liếc tôi một cái, rồi cũng dậm chân đuổi theo.
Tiếc thật, chỉ thiếu một chút nữa thôi là khiến ta phát điên rồi.
11
Hôm sau, tôi có tiết học buổi chiều, đến giảng đường lớn, các học đang xì xào bàn tán bỗng im bặt khi thấy tôi.
Tôi nghĩ chắc chắn là Lâm Y Hiểu giở trò sau lưng rồi.
Mở WeChat hỏi Đường Minh: Từ tối qua đến giờ, có tin đồn gì về tớ không?
Cô ấy gửi cho tôi một đường link, click vào là diễn đàn của trường.
Lâm Y Hiểu đăng bài dưới tên thật, kể lể ta đã tận tâm tận lực vì bữa tiệc sinh nhật của tôi như thế nào, còn tôi thì lại giận cá c.h.é.m thớt ta. Nói bóng gió rằng tôi ghen tị với việc ta và Miêu Mộ Hòa thân thiết với Lư Trạm, tôi thấy khó chịu vì họ chiếm mất nam thần của tôi, nên mới tức giận, trở mặt với ta.
Vì Lâm Y Hiểu xinh đẹp, vừa đến đã bình chọn là hoa khôi mới của trường, có kha khá người theo đuổi, bên dưới có rất nhiều người hùa theo mắng tôi, người thì tôi là quái vật thẩm mỹ, người thì tôi lạnh lùng chảnh chọe, lại có người tôi mắc bệnh công chúa giai đoạn cuối, thích khoe khoang giàu có.
Tôi ném điện thoại, đi đến bên cạnh Lâm Y Hiểu, lớn tiếng hỏi ta: “Cậu đăng bài này là có ý gì?”
Cả giảng đường lập tức im lặng, mọi người đều chằm chằm vào chúng tôi.
Chắc là ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hoán đổi với Miêu Mộ Hòa rồi, nên chẳng hề bận tâm trả lời tôi: “Sao nào? Tớ chỉ thuật lại sự việc hôm qua một cách trung thực thôi, nếu cậu thấy tớ sai, thì tự mình đăng bài phản bác đi!”
Tôi túm tóc ta, mọi người xung quanh tưởng tôi muốn đánh nhau, vội vàng chạy đến can ngăn.
Tôi gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu ta xuống, giật mạnh mấy sợi tóc của ta: “Nếu cậu muốn lời cay nghiệt với tôi, thì đừng có đeo đồ tôi tặng. Chó xin ăn còn biết sủa vài tiếng lấy lòng chủ, cậu nhận đồ của tôi rồi còn quay sang sủa tôi, trên đời này gì có loại người vô liêm sỉ như cậu chứ?”
Tôi đã từ bỏ lớp vỏ bọc tiểu thư cao quý, lạnh lùng của mình rồi, sự oán hận tích tụ bấy lâu đối với Lâm Y Hiểu khiến giọng tôi cao vút: “Cậu tưởng tôi không biết cậu tiếp cận tôi vì tôi giàu có à? Làm thân với tôi chẳng qua là muốn nhặt mấy thứ đồ bỏ đi của tôi về coi như bảo bối thôi đúng không?”
Mặt Lâm Y Hiểu đỏ bừng, đôi khi ta cũng lấy đồ của tôi để ra oai, giờ bị tôi vạch mặt trước đám đông, không còn mặt mũi nào nữa.
“Chu Xán!”
“Cái kẹp tóc lỗi mốt trên đầu cậu, cái túi xách rẻ tiền trên tay cậu, thậm chí cả móc khóa điện thoại của cậu, chẳng phải đều là đồ cậu xin từ chỗ tôi sao?”
“Tôi đã tỏ thái độ với cậu trong bữa tiệc sinh nhật à? Cậu không vui rồi à? Đám người bám đuôi tôi trước kia nhận đồ của tôi trị giá mười mấy hai mươi vạn còn biết vẫy đuôi lấy lòng tôi đấy, cậu thì hay rồi, vừa ăn cướp vừa làng còn muốn quay sang cắn tôi một cái.”
Lời quá khó nghe, các học xung quanh đều sững sờ, thầy giáo bước vào lớp, quát chúng tôi mau ngồi xuống.
Tôi như người chiến thắng, ngồi xuống cạnh Lâm Y Hiểu, lấy điện thoại ra mở diễn đàn cho ta xem, những bài viết về tôi đều bị xóa sạch sẽ, thậm chí có người nhắc đến tên tôi cũng bị khóa tài khoản.
Tất cả đều là nhờ có dì giúp đỡ tôi.
Tôi tiếp tục khiêu khích bằng giọng nhỏ: “Xem ra trước đây tôi đã quá dễ dãi với cậu, khiến cậu tưởng mình là người cùng đẳng cấp với tôi, nên mới dám hỗn láo với tôi như .
“Có phải cậu còn tưởng mình bám vào Miêu Mộ Hòa là có thể hơn tôi không? Tôi cho cậu biết, cho dù có thêm mười nhà họ Miêu nữa, cũng không sánh bằng nhà tôi đâu.”
Bạn thấy sao?