9
Tôi trở về ký túc xá, lấy thiệp mời sinh nhật đưa cho Đường Minh và Tĩnh Thư, Lâm Y Hiểu giật lấy hét lên: “Cuối cùng cũng đến căn hộ sang trọng nhà cậu rồi!”
Tôi không tỏ ra vui vẻ với ta, quay sang với hai người kia: “Không cần mua quà, đến là rồi.”
“Xán Xán, cậu tốt thật đấy.”
Lâm Y Hiểu nhào tới ôm tôi, tôi khéo léo tránh né.
Dì đã dạy tôi, muốn Lâm Y Hiểu chọn mình mục tiêu, không nhất thiết phải khiến ta ghen tị với mình, đôi khi áp chế và phớt lờ cũng có thể khiến ta nảy sinh tâm lý muốn trả thù, từ đó chọn tôi.
“Vì gần đây cậu toàn chơi với Miêu Mộ Hòa, tớ nghĩ chắc mai cậu cũng bận.”
“Làm gì có!” Lâm Y Hiểu khoa trương kêu lên, định ôm tôi lần nữa, tôi liền kéo ghế ngồi xuống.
Đến ngày sinh nhật, số người đến rất ít.
Vì khi không lên lớp, tôi đều bận đi thêm, ngoài mấy người cùng phòng, tôi không thân thiết với ai khác, cũng không gửi nhiều thiệp mời.
Nhưng Lâm Y Hiểu lại tự nhiên dẫn theo một đám đến, rất lạ mặt, không giống sinh viên chút nào.
Cả đám vừa vào cửa đã xúm lại chỗ cửa sổ kính sát đất, không ngừng chụp ảnh. Lâm Y Hiểu sai bảo mọi người như thể đây là nhà của ta .
Dì giúp việc đã đặt trước một bàn đầy đồ ăn do đầu bếp nấu, dì Trương cũng gọi về, thêm vào đó là vài nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, bữa tiệc sinh nhật của tôi tổ chức rất long trọng.
“Xán Xán, nhà cậu rộng lớn và đẹp quá!”
“Đây không phải nhà tớ, chỉ là một căn hộ nhỏ mẹ tớ mua gần trường để tiện cho tớ đi học thôi.”
“Thế này mà còn gọi là nhỏ!”
Lâm Y Hiểu bày ra vẻ mặt khoa trương, ánh mắt tôi đầy tham lam.
“Xán Xán, tớ đột nhiên thấy cậu quen quen?”
Tay tôi đang cầm ly rượu khựng lại, hỏi ta: “Quen chỗ nào?”
“Không có gì, không có gì, đột nhiên nhớ đến một học cấp ba của tớ thôi.”
Tôi hỏi ngược lại: “Người giống tớ cũng không nhiều lắm đâu, cậu kể rõ cho tớ nghe xem nào.”
“Không có gì đáng đâu, chỉ là một Xát Biên Nữ thích mặc đồ bó sát, không thể so sánh với Xán Xán nhà ta .”
Tôi nốc cạn ly rượu, nhắc nhở ta: “Điện thoại cậu reo kìa, mau nghe đi, là thân Miêu Mộ Hòa của cậu gọi đấy.”
“Xán Xán, cậu lại ghen rồi!”
Cô ta nũng nịu dậm chân rồi chạy ra một bên nghe điện thoại.
Tôi nghe thấy ta : “Cậu đến đây đi, toàn là học cả mà.”
“Lư học trưởng có ở đó không? Cùng đến chơi đi.”
“Không sao đâu, tớ với cậu ấy thân nhau thế cơ mà, tớ chào hỏi một tiếng là rồi.”
“Đến đây đi, đến đây đi.”
Cô đầu dây bên kia hình như không muốn đến, cúp máy. Lâm Y Hiểu lại gọi lại, nũng nịu mè nheo một hồi lâu, rồi cúp máy chạy đến bên cạnh tôi : “Tớ đã bảo Miêu Mộ Hòa đến rồi, còn có cả Lư Trạm, Lư học trưởng nữa. Đông người cho vui mà.”
Tôi giả vờ không vui, lập tức quay người bỏ đi.
Một lúc sau, Lâm Y Hiểu hưng phấn mở cửa, ta ngượng ngùng Lư Trạm, hoàn toàn không để ý đến Miêu Mộ Hòa bên cạnh. Miêu Mộ Hòa cũng hơi lúng túng, tự ý đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, mà người mời ấy lại chẳng hề quan tâm đến ấy.
Cuối cùng ấy đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một bó hoa nhài tươi, : “Chúc mừng sinh nhật, tớ thường xuyên ngửi thấy mùi hương này trên người cậu, nên tớ đến gấp quá, không chuẩn bị quà gì, chỉ có thể tặng cậu một bó hoa, mong cậu thích.”
Tôi im lặng nhận lấy, khẽ ngửi hương hoa, cố nén nước mắt rồi : “Cảm ơn cậu, tớ rất thích.”
Lư Trạm chúc mừng tôi, tặng tôi một cuốn sách, rồi định cùng Miêu Mộ Hòa rời đi.
Lâm Y Hiểu lại giở trò cũ, níu kéo hai người không cho họ đi.
Đúng là não .
Chỉ cần có Lư Trạm người ta thầm thương trộm nhớ ở bên cạnh Miêu Mộ Hòa, xem ra cho dù tôi có thêm mấy căn hộ cao cấp nữa cũng không thể kéo Lâm Y Hiểu về .
Tôi khinh thường khẩy một tiếng, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tiếng lanh lảnh khiến mọi người trong phòng đều sang.
“Lâm Y Hiểu, cậu đang gì ?”
Giọng điệu của tôi quá châm chọc, khiến mọi người có mặt đều sững sờ.
“Xán Xán, tớ đang giúp cậu giữ khách mà.
“Cậu xem tiệc sinh nhật của cậu, có mấy người đến đâu, tớ nghĩ đông người cho vui…”
“Cậu cũng biết là tiệc sinh nhật của tôi à? Nhìn cậu như thế này, tôi còn tưởng cậu đang tổ chức cho chính mình đấy?”
Tôi chậm rãi bước về phía ta.
“Xán Xán, cậu có ý gì?”
Bạn thấy sao?