Anh ta bước vào lớp rồi ngồi xuống cạnh Miêu Mộ Hòa, lấy bữa sáng từ trong túi ra đưa cho ấy một cách thành thạo.
Nghe các học trò chuyện, tôi biết hai người họ là thanh mai trúc mã.
Miêu Mộ Hòa thản nhiên nhận lấy sữa đậu nành uống một ngụm, Lâm Y Hiểu ngồi bên cạnh lại đỏ mặt.
Cô ta lắp bắp chào hỏi chàng trai, tự giới thiệu bản thân, chỉ nhận nụ xã giao hời hợt của đối phương.
Chuông vào lớp vang lên, Lư học trưởng rời đi, lớp học dần trở lại yên tĩnh.
Tôi nghe thấy Lâm Y Hiểu hỏi trong lòng: “Hệ thống! Nếu trao đổi gia đình, những mối quan hệ gia đình có trao đổi theo không?”
“Đúng . Mọi người sẽ nghĩ rằng lớn lên trong gia đình sau khi trao đổi, tất cả các mối quan hệ gia đình của thân chủ ban đầu sẽ thay thế.”
“Tuyệt quá.”
Cô ta chằm chằm vào Miêu Mộ Hòa như một miếng thịt béo bở.
Trong lòng tôi dâng lên nỗi bất an to lớn.
Phải sao? Phải sao?
Tan học, tôi đến bên cạnh Lâm Y Hiểu, hỏi: “Hiểu Hiểu, gần đây tớ phát hiện ra một quán tráng miệng rất ngon, cậu có muốn đi thử với tớ không?”
“Hả?” Cô ta khoác tay Miêu Mộ Hòa , “Nhưng gần đây tớ đang giảm cân! Vừa hay Mộ Hòa sẽ dẫn tớ đến nhà ăn giáo viên. Xin lỗi nhé, không đi cùng cậu rồi.”
Nhìn ta xách chiếc túi tôi tặng, quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại, tôi biết, Lâm Y Hiểu đã loại tôi ra khỏi danh sách mục tiêu trao đổi.
Mấy ngày tiếp theo, dù tôi dùng cách nào để rủ Lâm Y Hiểu, ta đều từ chối, lúc nào cũng bám lấy Miêu Mộ Hòa.
Tôi trở về tầng hầm suy nghĩ rất lâu, rồi gọi điện cho vợ ông chủ mỏ than mà tôi từng dạy kèm.
8
Cơ ngơi chính của ông chủ mỏ than ở thành phố B, những năm đầu ông ấy tích lũy khối tài sản khổng lồ nhờ kinh doanh than đá, sau đó chuyển đến thành phố B, tranh thủ thời cơ ăn phát đạt trong lĩnh vực bất sản.
Hè năm nay, ông ấy đưa gia đình về quê nghỉ mát, đến thăm thầy chủ nhiệm sắp nghỉ hưu của tôi, cũng là thầy giáo cũ của ông ấy, biết câu chuyện của tôi, vì lòng trắc ẩn, cũng vì nể mặt thầy giáo, ông ấy đã tiện tay giúp đỡ tôi.
Cuộc gọi kết nối.
“Cháu chào dì, cháu là… Chu Phán Đệ.”
“Chu Phán Đệ là ai? Tôi không biết.”
Lòng tôi chua xót, đang định xin lỗi rồi cúp máy thì đầu dây bên kia tiếp tục : “Tôi chỉ biết Chu Xán. Cháu là Chu Xán hay Chu Phán Đệ?”
“Cháu là… cháu là Chu Xán.”
“Phải rồi! Tôi biết ngay là cháu mà, vẫn chưa quen với cái tên mới sao?”
Tôi nghĩ đến những món quà đã tặng, và cả những chuyện sắp phải mở lời, nghẹn ngào không nên lời.
“Chu Xán, cháu gặp chuyện gì à?”
“Không ạ.” Tôi khó khăn lên tiếng, “Dì ơi, tuần sau là sinh nhật cháu, cháu có thể mượn nhà dì để tổ chức tiệc sinh nhật với bè không ạ?”
Đầu dây bên kia im lặng, mặt tôi nóng bừng, ngay khi vừa ra tôi đã hận không thể tát mình một cái.
“Dì… dì ơi, cháu xin lỗi, cháu đường đột quá, dì không cần…”
“Ngày nào?”
“Dạ?”
“Sinh nhật cháu là ngày nào?”
“Ngày 26 tháng 10, thứ Ba tuần sau ạ.” Tôi nghẹn ngào, trên thế giới này, ngoài bản thân ra, ngay cả bố mẹ ruột cũng chưa từng nhớ sinh nhật tôi.
“Được. Dì sẽ gửi địa chỉ và mật khẩu khu Vọng Hồ Nhất Hào cho cháu, tối nay cháu chuyển đến đó nhé. Hôm đó dì sẽ sắp xếp trang trí giúp cháu, cháu cứ dẫn bè đến là .”
Tôi cố kìm nén giọng mũi, vẫn hỏi ra câu hỏi này: “Dì ơi, sao dì lại tốt với cháu như ?”
“Chu Xán.” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, “Thực ra dì là dì của Kim Xán Xán.”
“Xán Xán là niềm vui và niềm tự hào của cả gia đình chúng tôi, để ở lại chăm sóc bà ngoại, con bé đã chọn học ở huyện. Để đổi lại, con bé đã hứa với bố mẹ rằng mỗi lần thi đều sẽ đứng nhất, từ năm lớp 1 đến giờ chưa từng thất hứa.
“Con bé từ nhỏ đã thông minh như , sao có thể giống như những gì người khác , gian lận suốt từ đầu cho đến khi thi đại học mới bị lộ chứ?
“Cái c.h.ế.t của con bé rất kỳ lạ, vị trí thủ khoa của Lâm Y Hiểu cũng đến một cách kỳ lạ.”
“Nhưng chúng tôi đã kiểm tra tất cả camera giám sát và quy trình chấm thi, không phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Dì đã biết đến cháu qua nhật ký của Xán Xán. Cháu là người mà con bé ngưỡng mộ nhất, là người mà con bé muốn trở thành đồng hành trong tương lai.
“Cháu đã giữ tên của con bé trong tên của mình, cháu là một đứa trẻ sống cảm.
“Trước đây dì đã can thiệp, sắp xếp cho cháu và Lâm Y Hiểu ở chung phòng. Ban đầu dì còn tưởng cháu vào đại học rồi thay đổi, trở nên ham vật chất, thậm chí của cháu còn muốn thử cháu, sắp xếp cho một người đàn ông đề nghị bao nuôi cháu, cháu đã từ chối.
“Chuyện này dì xin lỗi cháu, chúng tôi đã phạm đến nhân phẩm của cháu…
“Nếu không phải có lý do, ai lại giống cháu, vì vài bộ quần áo, vài chiếc túi xách mà cơm không đủ ăn, ngủ không đủ giấc, liều mạng thêm? Chỉ để ra vẻ giàu có trước mặt Lâm Y Hiểu?”
Tôi che miệng khóc nức nở.
“Chu Xán, cháu có bằng lòng cho dì biết lý do cháu tất cả những điều này không?”
“Dì ơi, trên người Lâm Y Hiểu có một hệ thống, cháu có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ…”
Bạn thấy sao?