Xin Hãy Cùng Tôi [...] – Chương 4

Chương 4

Họ sẽ thấy chiếc giường nhỏ xíu, ẩm mốc bằng ván gỗ và bìa cứng của con dưới gầm chiếc giường rộng một mét tám của bà nội, sẽ thấy mấy bộ quần áo cũ đựng trong túi rác, sẽ thấy con lớn của nhà họ Chu, người sống trong căn nhà ba tầng, đã thi đỗ đại học trong điều kiện như thế nào.

Ông ta nghiêm mặt, nhỏ giọng dọa tôi: “Ngoan ngoãn đi, không thì đợi người ta đi hết, tao g.i.ế.c mày.”

“Bố g.i.ế.c con rồi thì số tiền này cũng không giữ đâu.

Bố nghĩ họ nghe con tố cáo xong, còn để bố giữ tiền sao?

Còn nữa, bố cũng chơi douyin, con thêm vài câu nữa, cho mọi người biết bố trọng nam khinh nữ, buôn bán con , liệu cái sạp rau của bố mẹ có còn bán không? Căn nhà ba tầng mới xây này có còn ở không?”.

Bố tôi lôi tôi vào bếp, gằn giọng: “Mày lắm Chu Phán Đệ, tao là bố mày đấy, vừa thi đỗ đại học đã muốn trả thù tao rồi hả?”.

Tôi bình tĩnh : “Số tiền bố nhận lần này còn nhiều hơn cả tiền sính lễ của hai em cộng lại.

Con sẽ để bố yên tâm bỏ túi số tiền này, bố cũng phải đồng ý với con một chuyện.”

Bước ra khỏi bếp, tôi tươi chào các phóng viên, khéo léo hoàn thành buổi phỏng vấn trong không khí hòa thuận, vui vẻ.

Ngày hôm sau, tôi dẫn bố tôi đi đổi tên, thành “Chu Xán”.

5.

Tháng chín mùa thu, tôi bước chân vào cánh cổng đại học.

Bước vào ký túc xá, tôi khoanh tay đứng quan sát, bên cạnh là người giúp việc tôi đang ân cần cầm vali cho tôi.

Trong phòng đã có hai người, một tóc ngắn tên Đường Minh, người kia ăn mặc theo phong cách cá tính, rất ngầu, tên là Phương Tĩnh Thư.

Thấy người giúp việc dọn dẹp giường chiếu cho tôi, Đường Minh lên tiếng: “Mẹ cậu trông trẻ thật đấy.”

Tôi đáp: “Cô ấy không phải mẹ tôi, bố mẹ tôi đang ở nước ngoài. Đây là dì Trương, người chăm sóc tôi từ nhỏ, ấy không yên tâm để tôi ở ký túc xá nên đến giúp tôi thu xếp một chút.”

“Ồ.” Đường Minh tròn mắt, không gì thêm.

“Chào các cậu!” Cánh cửa mở ra, Lâm Y Hiểu – người tôi mong đợi bấy lâu – cuối cùng cũng xuất hiện.

Suốt thời gian qua tôi luôn theo dõi livestream của ta, đăng ký học cùng ngành với ta, may mắn là chỉ tiêu tuyển sinh không nhiều nên tôi xếp chung phòng với ta.

Cô ta vẫn xinh đẹp như , vừa đi vừa nhảy chân sáo, giả vờ ngây thơ trong sáng.

“Tớ là Lâm Y Hiểu, các cậu có thể gọi tớ là Hiểu Hiểu.”

“Tớ là Chu Xán, cậu cũng có thể gọi tớ là Xán Xán.”

Tôi ta chằm chằm, trên mặt ta thoáng hiện vẻ lúng túng nhanh chóng trở lại bình thường.

Vừa thấy tôi, Lâm Y Hiểu đột nhiên sáng mắt, thân thiết sờ vào sợi dây chuyền trên cổ tôi rồi : “Wow, cậu lại có sợi dây chuyền này! Bây giờ nó bán lên đến mấy trăm triệu rồi, khó mua lắm đấy.”

Tôi rút sợi dây chuyền ra khỏi tay ta, thản nhiên : “Đây là quà sinh nhật mẹ tặng, nếu là tớ mua, cậu thích thì tớ tặng cậu cũng , nó có ý nghĩa đặc biệt nên xin lỗi nhé, không thể quà gặp mặt cho cậu rồi.”

Nghe , nụ trên mặt Lâm Y Hiểu càng thêm rạng rỡ: “Xán Xán, nhà cậu gì thế? Sao giàu ?”

Câu hỏi này thật đường đột, tôi mỉm , không trả lời, thực ra trong lòng đã thấy buồn nôn vì cách ta gọi “Xán Xán” một cách tự nhiên như ruồi.

Sao có thể có người mặt dày như chứ? Sau khi c.h.ế.t người khác mà vẫn có thể sống yên ổn như thế?

Đường Minh ghé sát tai ta, nhỏ giọng : “Đó là người giúp việc nhà Chu Xán, đây là lần đầu tiên tớ thấy có tiểu thư nào mang cả người giúp việc đến trường đấy.”

Ánh mắt Lâm Y Hiểu tôi càng thêm sáng rực, giọng lạnh lùng như máy móc vang lên trong căn phòng chật hẹp: “Có mở mục tiêu trao đổi không?”

Lần này tôi chắc chắn Đường Minh và Phương Tĩnh Thư đều không nghe thấy âm thanh này.

“Chưa vội, để tôi xem xét đã, biết đâu có điều kiện tốt hơn, ví dụ như người thừa kế tập đoàn tài chính chẳng hạn.”

Tham vọng của ta thật lớn, xem ra tôi phải tăng thêm liều lượng mới .

Tôi đứng dậy tiễn dì Trương, quả nhiên là diễn viên quần chúng trả lương cao ngất ngưởng, bà ấy rưng rưng nước mắt nắm lấy tay tôi, vẻ mặt lo lắng, dặn dò tôi đủ thứ rồi mới lưu luyến rời đi.

Quay đầu lại thấy Lâm Y Hiểu đang lục lọi vali của tôi: “Xán Xán, sao cậu mang ít đồ ?”

“Tớ có một căn hộ ở ngoài trường, đợi thích nghi với trường lớp rồi tớ sẽ chuyển ra ngoài, không cần mang nhiều đồ.”

“Wow! Ghen tị quá!” Lâm Y Hiểu và Đường Minh đồng thanh thốt lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...