Lâm Y Hiểu hoàn toàn không giống một học sinh mới chuyển đến. Cô ta tỏ ra khinh thường trường học, không chịu nghe giảng bài, tan học thường thấy ta ngồi trên xe máy của mấy tên côn đồ, phóng vèo vèo khắp thị trấn, thậm chí còn nộp giấy trắng trong giờ kiểm tra.
Cô ta không quan tâm đến bất kỳ ai ngoài Kim Xán Xán, cũng không nhớ tên ai, suốt ngày “Ê lớp trưởng”, “Thằng mập kia”, “Con nhỏ mặt mụn”.
Vì tôi mặc quần áo chật, lộ đường cong cơ thể nên bị ta gọi là “Xát Biên Nữ”.
Có lẽ vì tôi bị gọi mà không phản ứng, cứ cúi đầu đọc sách khiến ta thấy chán, chẳng mấy chốc cái từ ngữ tục tĩu này ta dùng để gọi một khác.
Không ai muốn kết với ta, ta bèn bám lấy Kim Xán Xán, có tính cách hiền lành.
Cho đến khi Kim Xán Xán cũng phải với ta: “Lâm Y Hiểu, sau này đừng phiền tớ học nữa. Sắp thi đại học rồi, cậu cứ tớ phân tâm thế này, tớ không học gì cả.”
Điều kỳ lạ là, Lâm Y Hiểu, người thường không nghe lời ai, lần này lại thực sự ngoan ngoãn, thậm chí còn không cho phép người khác hỏi bài Kim Xán Xán nữa.
Đương nhiên cũng chẳng ai thèm quan tâm đến ta.
Kỳ thi đại học nhanh chóng đến. Sau khi thi xong, tôi cảm thấy mình bài rất tốt.
Ngày công bố điểm thi, tôi tết một chiếc vòng tay hoa nhài, định tặng cho Kim Xán Xán, định với ấy rằng điểm của tôi đủ để vào cùng trường đại học với ấy rồi.
Nhưng tôi không tặng chiếc vòng tay đó, vì Kim Xán Xán đã chết.
Cách tôi mười bước chân, ấy mặc chiếc váy trắng thích, ngã xuống trước mắt tôi.
Mùi m.á.u tanh hòa lẫn mùi hoa nhài, tôi ngất lịm đi.
Tỉnh lại, tôi nghe thấy bà nội và bố mẹ đang bàn bạc, bảo tôi học theo thủ khoa năm nay, livestream, kiếm tiền donate.
Thủ khoa? Chẳng lẽ Kim Xán Xán không chết?
Tôi giật lấy điện thoại, trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Y Hiểu đang tủm tỉm chào tôi, bên dưới là hàng loạt bình luận “Hot girl học bá”, “Chị người chiến thắng”, “Ước gì có một con như thế này”.
Tôi như không biết chữ, không hiểu gì cả. Tôi hỏi mẹ: “Thủ khoa? Lâm Y Hiểu sao? Vậy Kim Xán Xán đâu?”.
Mẹ giật lấy điện thoại, : “Quả nhiên con thành phố lớn có khác, giỏi thật. Nghe giáo con , nó giấu nghề đấy, đến lúc thi mới bung lụa, còn con bé Kim Xán Xán kia, lúc nào điểm cũng cao, thế mà lần này chỉ hai ba trăm điểm, ai biết có phải quay cóp không. Giờ không quay bài nữa, nên lộ nguyên hình, nghĩ quẩn nhảy lầu tự tử! Bố mẹ nó dạy dỗ kiểu gì ? Sao lại nuôi dạy ra đứa con…”.
Chưa để mẹ hết câu, tôi đứng dậy chạy ra ngoài.
Lúc nãy Lâm Y Hiểu livestream ở khu rừng phía sau trường, tôi phải tìm ta hỏi cho ra nhẽ.
Tôi chạy đến mức mất cả dép, miệng toàn mùi m.á.u tanh, cuối cùng cũng tìm thấy ta. Cô ta đang dọn dẹp dụng cụ livestream, chuẩn bị rời đi. Tôi định bước tới, đột nhiên một giọng lạnh lùng vang lên trong rừng.
“Chức năng ‘Tráo Đổi’ đã sử dụng hai lần, còn lại một lần cuối cùng, có muốn bắt đầu tìm kiếm mục tiêu ngay bây giờ không?”.
Tôi quay đầu xung quanh, xác nhận ngoài tôi đang trốn sau gốc cây ra thì không còn ai khác.
“Không bật bây giờ, cái huyện này toàn là nông dân nghèo kiết xác. Đợi tớ lên thành phố B học đại học rồi hãy tìm mục tiêu để tráo đổi.
Lần cuối cùng này nhất định phải chọn kỹ, nhan sắc và thành tích tớ đều có nhờ tráo đổi rồi, lần này tớ muốn tráo đổi gia thế.
Người ta bước ngoặt của cuộc đời bắt đầu từ lúc đầu thai, tớ nhất định phải tìm một đứa con nhà giàu nào đó để tráo đổi gia đình, thử cảm giác sống trong giới thượng lưu xem sao.”
Tôi mất một lúc lâu mới hiểu ý nghĩa của những lời này.
Thảo nào, thảo nào lúc trước ta quan tâm đến thành tích của Kim Xán Xán như , thảo nào ta lại là thủ khoa, còn Xán Xán chỉ hai trăm mấy điểm.
Hóa ra Lâm Y Hiểu là một tên trộm! Cô ta dùng thủ đoạn để cướp lấy thành tích không thuộc về mình, ngay cả khuôn mặt của ta cũng là đồ ăn cắp.
3.
Sau khi đạt mục đích, Lâm Y Hiểu nhanh chóng rời khỏi huyện. Có vài phóng viên đến trường phỏng vấn không gặp ta, bèn chuyển sang phỏng vấn tôi, người đứng thứ hai.
Tôi lấy tay che mặt, nghĩ đến cái c.h.ế.t thảm thương của mình, trong lòng dần suy sụp.
Giáo viên chủ nhiệm chạy đến che chắn cho tôi, giải thích với họ rằng vì tôi đã chứng kiến bi kịch của học nên vẫn chưa ổn định tâm lý.
Bạn thấy sao?