Sau khi học xong cấp hai, ta chuyển ra ngoài sống một mình, dựa vào vẻ ngoài xinh xắn, dễ thương, ta đã nhận khá nhiều công việc chụp ảnh, sống bằng cách chụp ảnh và cặp kè với nhiều người đàn ông khác nhau.
Cho đến khi nhiếp ảnh gia mà ta luôn dựa dẫm cắt đứt liên lạc với ta, rằng ta đã muốn ổn định, chuẩn bị kết hôn với một người phụ nữ tốt nghiệp đại học danh tiếng, ta mới chạy đến huyện, hoán đổi thành tích với Kim Xán Xán.
Bây giờ, người có bố mẹ ly hôn, không ai chăm sóc đã trở thành tôi, Lâm Xán.
Đúng ý tôi rồi.
13
Trên đường đi thêm, tôi bị bố mẹ đột nhiên xuất hiện vây quanh.
“Phán Đệ, con bé c.h.ế.t tiệt này, sao có thể với chúng ta là con sẽ không bao giờ về nhà nữa chứ? Bố mẹ nuôi con lớn như , là để con cứng cánh rồi không nhận người nhà nữa sao?”
“Về nhà với mẹ đi, bệnh của em con chỉ có con mới cứu . Bệnh viện thành phố có thể chữa khỏi bệnh não cho nó, cần tám mươi vạn! Bố mẹ lấy đâu ra nhiều tiền như chứ?”
“Lưu Khôi đã bán đất trên núi rồi, nhà nó có thể đưa ba mươi vạn tiền sính lễ cưới con, cộng lại là đủ để cứu em con rồi!”
Tôi bị họ lôi kéo, trong lòng lạnh, bệnh viện dỏm đến nhà lừa đảo vài lần là đã có thể lừa họ bán con cứu con trai, cho dù có chữa khỏi thì với hai ông bà ngu ngốc này, em trai tôi cũng chẳng thông minh lên đâu.
Còn tên Lưu Khôi, Lưu Ngốc đó nữa, đất trên núi cằn cỗi, bán hết rồi lấy gì trồng trọt kiếm ăn, đúng là nhận tiền sính lễ rồi mặc kệ con con rể c.h.ế.t đói.
Nhưng thời điểm họ xuất hiện còn đúng lúc hơn tôi tưởng tượng, không uổng công tôi suốt thời gian qua cứ gọi điện nhắn tin kích họ, rằng tôi sẽ không về nhà, không về huyện để cho họ bòn rút nữa.
Tôi lạnh lùng họ : “Hai người kỹ xem, tôi có phải Phán Đệ mà hai người muốn tìm không?”
“Ôi, xin lỗi, , chúng tôi nhận nhầm người rồi.”
Hai người vừa nãy còn thô lỗ lôi kéo tôi bỗng trở nên e dè, lịch sự.
“Tôi biết người mà hai người muốn tìm ở đâu.”
Tôi thấy Chu Y Hiểu đang từ bệnh viện về trường, lớn tiếng gọi: “Chu Y Hiểu, kìa, bố mẹ cậu đến tìm cậu rồi.”
Hai người phía sau nhanh chóng chạy đến túm lấy ta, tôi quay người bỏ đi, tiếng khóc lóc thảm thiết và tiếng kêu cứu phía sau vang vọng không dứt.
Sau đó, nghe Chu Y Hiểu lên cơn tâm thần, bị bố mẹ đưa về quê điều trị.
Tốt nghiệp đại học, tôi quay lại huyện.
Tôi cố bắt xe về quê cũ, trên con đường núi quanh co khúc khuỷu, căn nhà tranh rách nát của Lưu Ngốc vẫn ẩn mình trong bụi cây.
Bạn trai lo lắng nắm tay tôi, không muốn đi qua đó, tôi : “Không sao đâu, vừa nãy em thấy Lưu Ngốc vẫn đang nhặt phân bò dưới khe núi đấy.”
Bước vào nhà, mùi hôi thối xộc lên mũi khiến người ta buồn nôn, một người phụ nữ gần như khỏa thân bị xích sắt khóa vào cột giường.
Chu Y Hiểu ngẩng đầu lên thấy có người, sợ hãi co rúm lại, sau khi rõ là tôi, ta kích òa khóc: “Xán, Kim Xán Xán, cậu cứu tớ ra ngoài với, cứu tớ.”
Cuộc sống bị giam cầm lâu ngày khiến đầu óc ta trở nên lú lẫn, không nhận ra tôi là ai, hình như thật sự bị điên rồi.
Vì bố mẹ tôi phải đi chợ bán hàng, nên tôi phải đến trường mẫu giáo đón em trai về sớm, rồi nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, cho đến khi em trai ngủ, tôi mới có thể vừa bài tập vừa chờ bố mẹ về phụ dỡ hàng.
“Tớ… tớ…”
“Ở lại đây hay vào tù, tự cậu chọn.”
Ánh mắt điên cuồng ban đầu dần trở nên bình tĩnh, ta cúi đầu bắt đầu do dự.
Tiếng gió rít ngoài cửa sổ khiến lá cây xào xạc, chút tĩnh nhỏ này cũng đủ ta hét lên thất thanh: “Được! Tôi đi tự thú! Tôi đi tự thú!”
Không lâu sau, vụ án nữ sinh trung học g.i.ế.c người sau kỳ thi đại học chấn cả huyện đưa tin, hung thủ sau đó còn khai nhận sự thật về việc đã sát một bé khi còn nhỏ.
Chu Y Hiểu cuối cùng cũng toại nguyện, trốn thoát khỏi nhà Lưu Ngốc, bước vào một nhà tù khác.
14
Tôi đứng trước bia mộ của Kim Xán Xán, trong ảnh, ấy vẫn rạng rỡ, đáng như trong ký ức của tôi.
Tôi đặt chiếc vòng tay hoa nhài đến muộn lên đó, xuyên qua không gian và thời gian, nắm lấy bàn tay mà mười bảy tuổi đã đưa ra cho tôi.
-Hết-
Bạn thấy sao?