Để duy trì hình tượng tiểu thư nhà giàu, tôi một căn phòng dưới tầng hầm, chạy đôn chạy đáo nhiều công việc cùng lúc.
Mỗi lần đến trường, tôi đều ăn mặc chỉn chu, số tiền kiếm đều đổ vào việc túi xách và quần áo.
Cuối cùng, Lâm Y Hiểu, một cùng lớp, đã sử dụng hệ thống “Tráo Đổi Nhân Sinh” lên tôi.
Khi bố mẹ từ quê lên thành phố định lôi tôi về gả chồng, tôi hỏi họ: “Nhìn cho kỹ, người các người muốn tìm là tôi sao?”.
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi, phía sau vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của Lâm Y Hiểu: “Nhầm rồi, nhầm rồi!”, ta vẫn bị gia đình mà ta hằng mơ ước kéo lên xe.
1.
Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ hẻo lánh. Nhà có bốn người con, ba , một trai. Tôi là chị cả, phải việc nhiều nhất. Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy nấu bữa sáng cho cả nhà, giặt giũ, lau nhà. Chỉ khi nào xong hết việc nhà, tôi mới phép đến trường.
Tôi luôn là người đến trường muộn nhất và về sớm nhất. Bởi vì bố mẹ tôi bán hàng ở chợ, tôi phải đến trường mẫu giáo đón em trai về sớm, rồi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Đến khi em trai ngủ, tôi mới có thể vừa bài tập vừa đợi bố mẹ về nhà phụ dỡ hàng.
Dù , thành tích của tôi vẫn luôn đứng đầu lớp, ổn định trong top đầu của trường. Giáo viên chủ nhiệm từng rất tiếc nuối với tôi: “Phán Đệ, nếu con tập trung toàn bộ tâm trí vào việc học, có lẽ vị trí đứng đầu toàn trường cũng không phải là vấn đề.”
Thủ khoa toàn trường là Kim Xán Xán, người như tên gọi, rất đáng . Nghe bố mẹ ấy đều việc trong cơ quan nhà nước, chỉ sinh mỗi mình ấy. Từ cách ăn mặc đến cách cư xử, ấy đều rất ngây thơ, đáng , giống như một nàng công chúa nhỏ.
Tôi không đáp lời. Giáo viên chủ nhiệm cho rằng tôi vốn thông minh, vì vướng bận gia đình nên không thể tập trung vào việc học. Thực ra bản thân tôi biết, thành tích này đã là nỗ lực hết sức của tôi rồi.
Mỗi tối, tôi đều nằm bò ra bàn, đi lại các bài tập. Không có tiền mua sách bài tập, tôi đến hiệu sách, dùng chiếc điện thoại cũ kỹ chụp lại đề bài, về nhà chép ra vở rồi đi lại.
Bà nội chê tôi bật đèn tốn điện lại phiền em trai nghỉ ngơi, xé vở của tôi mấy lần. Sau đó, tôi bê ghế ra học dưới ánh đèn đường, có lần suýt bị một tài xế xe tải kéo lên xe. Tôi gào thét, người dân xung quanh chạy đến tôi mới thoát . Bố mẹ và bà nội cho rằng tôi mất mặt gia đình, tát tôi mấy cái rồi cấm tôi ra ngoài vào buổi tối.
Kim Xán Xán tan học thêm về nhà, thấy “trò hề” nhà tôi giữa đám đông. Ngày hôm sau, trên bàn học của tôi xuất hiện một chiếc đèn pin nhỏ xíu, cùng với vài cục pin, có thể dùng rất lâu, đủ dùng đến khi tốt nghiệp.
Nhờ chiếc đèn pin đó, tôi trùm chăn học bài suốt đêm suốt ngày, mới miễn cưỡng duy trì thành tích hiện tại.
Sau đó, trên bàn tôi thường xuyên xuất hiện những món đồ nhỏ, như cà phê, sách bài tập, thậm chí cả băng vệ sinh và trà gừng đường đỏ. Những món đồ này đều thoang thoảng mùi hoa nhài, giống như mùi hương trên người Kim Xán Xán.
Lần đầu tiên tôi uống cà phê để tỉnh táo, lần đầu tiên tôi không bị đau bụng kinh dữ dội, lần đầu tiên tôi dùng băng vệ sinh mềm mại, thoải mái, tất cả đều nhờ Kim Xán Xán.
Lúc đầu, tôi lúng túng trước thiện ý của người khác, hoàn toàn không biết phải báo đáp ấy như thế nào. Sự tự ti, mặc cảm này bị ấy phát hiện, sau đó tôi nhận một bức thư dài.
“Chu Phán Đệ, cậu khiến tớ ngưỡng mộ.
Bất kể chuyện gì cậu cũng có thể rất tốt. Cuộc sống đối với cậu, có lẽ là một ngọn núi cao cần phải leo lên không ngừng nghỉ. Tớ thoải mái ngồi trên cáp treo, cậu từng bước vững chắc, không hề sợ hãi.
Nhìn cậu như , tớ vừa cảm thấy xấu hổ, vừa dũng cảm hơn.
Cuối cùng chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh núi. Không có sự giúp đỡ của tớ cũng không ảnh hưởng đến con đường cậu muốn đi, dù là vì để sau này tớ có thể an tâm bắt tay với cậu ở đích đến, thì cũng xin cậu hãy thoải mái nhận lấy sự giúp đỡ của tớ.”_
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên tôi khóc nhiều như . Ngày hôm sau, tôi đến lớp với đôi mắt sưng húp như quả óc chó, trong hộc bàn xuất hiện hai quả trứng gà luộc, kèm theo một mẩu giấy nhỏ quen thuộc: “Không biết có tác dụng không, thử lăn quanh mắt xem.”_
Trong cuộc sống tăm tối của tôi đã xuất hiện một tia nắng vàng rực rỡ mang tên Kim Xán Xán. Tôi cứ nghĩ mình sẽ cùng ấy, như lời chúng tôi đã hứa, cùng nhau vào trường đại học mơ ước, biến cố lại ập đến rất nhanh.
Năm lớp 12, Lâm Y Hiểu chuyển đến.
2.
Lâm Y Hiểu rất xinh đẹp, dưới áp lực thi cử nặng nề này, ta không nhận sự ý như mong đợi.
Sau khi tự giới thiệu xong, ta ngồi vào chỗ, liên tục vuốt tóc, đảo mắt xung quanh. Thấy không ai ý đến mình, ta bèn bỏ cuộc, kéo tay cùng bàn hỏi: “Kim Xán Xán là đứa nào thế?”.
Nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh một hỏi bài, ta bĩu môi, khó chịu chen vào, cất tiếng : “Cậu là Kim Xán Xán à? Cậu là đứa giải nhất cuộc thi toán cấp tỉnh năm nay hả?”.
Kim Xán Xán ngẩng đầu lên, ngơ ngác “Ơ” một tiếng.
“Thật sự là cậu à? Tớ cứ nghĩ thủ khoa sao lại học ở một trường cấp 3 huyện nhỏ lạc hậu thế này chứ? Cậu thông minh lắm hả?”.
Lời thật phạm, Kim Xán Xán vẫn rất lịch sự trả lời: “Không đến mức thông minh lắm đâu, chỉ là tớ nhiều bài tập hơn thôi.”
“Hừ! Lời giả tạo của học bá.”
Bạn thấy sao?